Gió bay, bay cả chữ tình
Bỏ ta đứng lại một mình quạnh hiu
Ta mang một nưả buổi chiều
Ðem màu mây tím về thêu áo tình
Góp gom những sợi tơ mành
Thêu từng mối chỉ chung quanh đóa sầu
Người tình ơi, hỡi người đâu
Sao đem hờ hững gối đầu những đêm
Gió bay chiếc lá ngoài hiên
Lòng ta cũng rớt bên thềm lá ơi
Con chuồn chuồn đỏ bay rồi
Mà ta mắt vẫn xa xôi ngóng chờ
Ta đem chiều kết vào thơ
Còn đây, chiếc áo thêu giờ dở dang ...
Sương Mai