Bao giờ cạn suối thủy chung, khô queo biển lệ, dễ chừng ta xa? Tan đâu trong cõi sơn hà? Hay như hạt bụi bay qua mắt người?
Em ơi nói thế, đủ rồi; hay không nên nói một lời nào thêm?
Khi không mà kiếm gặp em! Khi không mà bóng trăng nghiêng chỗ này... Nhớ em nhớ cặp chân mày. Yêu em yêu cả dấu hài trong sương!
Ta từ giã biệt Quê Hương, cứ nghe đau ngực giữa đường thiên thu. Ước gì như trái mù u, lăn qua con dốc, vượt cầu thời gian. Cảm ơn em chén rượu tràn, cảm ơn em chút nắng vàng hoàng hôn. Ước gì như chim đầu non, hót lên một tiếng cho buồn bay đi...
Nghỉ đi là cũng nghĩ về! Hỡi ơi trong cỏ còn gì dấu xưa? Khi trời có những đêm mưa, con trăng cũng lạnh trên bờ vai ta! Uống khô rồi chén quan hà sao con sông Phât - Hằng Hà, cứ trôi?
Bao giờ ta nói ta vui, câu thơ ta để em chùi ngón tay? Ơ kìa những giọt mưa bay, tóc em có sợi nào dài hơn không?
trần vấn lệ