|
|
Thơ mới & thơ tự do |
TRONG TĨNH LẶNG GIỌT TÂM KINH RƠI KHẼ
|
HOÀNG MỸ HƯƠNG - đăng lúc 03:02:09 AM, Oct 24, 2008
Khi ta đi, em chờ ta trước ngõ Trao nụ cười tinh khiết hạt sương khuya. Cánh mong manh hé đón nắng mai về, Hương toả ngọt cả bình minh tươi mát... Ta nghe em đang cất cao lời hát, Chào nhân gian: một ngày mới vừa lên... Bên cỏ cây, em sống thật hồn nhiên, Dâng vũ trụ những gì xinh đep nhất. Đứng trước em, ta là tên hành khất, Nhận từng dòng, từng tín hiệu tình yêu. Ân sũng thay! hạnh phúc vẫn còn nhiều. Ta giàu có, hiên ngang vào hiện thực ... * Khi ta về, hàng cây cao còn thức Lòng rộn ràng, tìm bóng nhỏ thân thương... Chợt, ngẩn ngơ! ... ôi tan tác bên đường Bao cánh mỏng giờ im lìm trên đất! Ta chợt hiểu, qua những gì còn, mất, Nghĩa vô thường của vạn pháp chuyển lưu. Lời em ca vương theo gió vi vu, Em vẫn đó, không sinh mà chẳng diệt, Và sắc, không: nào có chi phân biệt ? Năm uẩn kia: đâu thực tánh bao giờ ? Gom xác hoa, ta nhận được chân như, Trong tĩnh lặng, giọt tâm kinh rơi khẽ ...
HOÀNG MỸ HƯƠNG (21-04-04)
|
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |