Rồi có còn gì để tiếc thương ?
Trần gian đầy ngập chuyện hoang đường
Ta như chim rã rời đôi cánh
Bay trở về nguồn thăm cố hương ...
Từ không gian ấy, ta tan biến,
Chìm lắng trong ngàn muôn lãng quên
Vùi lấp nông sâu ba tấc đất
Làm thân hạt bụi giữa mông mênh ...
HOÀNG MỸ HƯƠNG