|
|
Truyện/Ký |
CÁI TỐT NHỎ NHOI - English version by Bao Ngoc
|
HÀ HUYỀN CHI - đăng lúc 04:08:38 AM, Sep 07, 2006
Từ chiếc ngai nhựa màu đá xảm, hoa viên đổ cuộị Trắng một hàng ba, suốt tới cổng saụ Dưới trăng soi, cuội long lanh một giải Ngân Hà. (Giàn đèn Nhị Thập Bát Tú, mua đã nhiều năm còn hấp hay nằm ngủ. Giấc ngủ bụi âm thầm). Có cần không em nhỉ? Bởi trăng đến từ em, soi bát ngát đời anh. Và 28 ngôi tinh đẩu chưa đủ tôn vinh. Cõi hạnh phúc muộn màng. Vì em mà có. Anh đã như đấng Con Trờị Thiên Tử. Trong lòng em nhã nhạc, hương trầm.
Cây Magnolia khoác rực rỡ áo tím mùa Xuân. Hoa nhiều hơn lá. Hoa phủ đầy cành rộn rã. Những đóa thơ, ngất ngây hương phấn trang đàị (Anh nhớ em cũng dùng loại dầu thơm nàỵ) Nên lụi cụi bọc đất chiết cành. Chăm sóc. Khi mớ rễ non đã đâm ra bên ngoài vải bọc. Anh cẩn trọng đem trồng. Cho cuối vườn Tây Bắc thêm xinh. Cũng đất khoáng, phân chuồng, ưu ái vinh danh. Cũng nước nôi thương tưởng. Cũng mưa móc tràn trề.
Nhưng trăng mờ, sao lạc. Buồn chưa em, hai cụi hoa vườn Tây Bắc. Bây giờ. Chỉ còn là hai nhánh cây khộ Anh con trời vụng về, thiếu đức. Hoa tần phi nhõng nhẽo xa đờị Vẫn còn đó ấn chứng của những ngày săm soị Chắt chiu tưới bón cụi hoạ Sẽ còn hoài nỗi thất vọng bao lạ Sẽ không thèm chiết chung gì nữa cả. Dễ ghét!
Dễ ghét luôn khóm Bụt Ðộng Lòng Tà (dâm bụt). Màu trắng. Nhiều lá ít hoạ Hoa nhí nhảnh đầu Xuân hay đong đưa tháng nắng. Cành mập ú sum suê nhưng lăn đùng té xỉu ở băng sương. Hoa ủ trong lòng nỗi khát khao mặt trời nhiệt đớị (Khác chi anh, ăn nhờ sống gửị Nơi đất khách quê người). Anh dễ ghét vô cùng. Bởi hơn 2 thập kỷ trên miền đất tạm dung. Mà quê xa vẫn đầy hồn. Nhức nhốị Ai khiến em thương luôn cả cái anh vô (số) tộị
Con người luôn có hai bản sắc, nhị trùng.Tốt và xấu ở cùng. Ghét và thương trộn lẫn. Cái dễ thương của anh nhỏ nhít. Lẩn khuất vào trong. (Vậy mà em ngó thấỵ Chút ưu điểm li tị) Xấu của anh nhởn nhơ bày hàng. Thường khị Không che giấu bao giờ. (Vậy mà em ngó lợ Cái tùm lum khuyết nhược.) Không yêu em sao được?
Trực nhớ tới một Vi Tiểu Bảo của Kim Dung. Cái tên thần sầu, bất hủ vô cùng. Chữ “vi” cực kỳ nhỏ nhít. Bên “tiểu bảo” là chút quý hiếm nhỏ nhoị Một cái tên kỳ cục, tuyệt vờị Gã con hoang có bảy cha hờ. Vô hạnh. Gã được sinh ra và lớn lên từ chốn lầu xanh. Gã thất học, vô năng. Gã bất tài, nhiễm đầy thói hư tật xấu, biếng lườị Gã điếm đàng, lẻo miệng dối ngườị Khen láo, nịnh bừạ Gã mặt dày chưa từng xấu hổ. Lời trơn như bôi mỡ. Gã thấy vui thì tìm đến, lăn vàọ Gã thấy nguy vội lảng xa, bỏ chạỵ Gã mê gái, mê cờ bạc thần sầụ Như thiêu thân mê lửạ Gã quý tiền và khinh tàị Gã tham sinh nhưng không úy tử.
Ðiểm quý cực kỳ nhỏ nhoi trong gã côn đồ. Là chút nghĩa khí giang hồ. Gã sợ chết, nhưng sẵn sàng liều chết. Vì bằng hữụ Vì tình. Trên chót đỉnh đại thần quang vinh. Gã vẫn không che giấu thân phận thấp hèn, dốt nát. Vẫn thật lòng thương người mẹ hàn vi, tàn mạt. Lam lũ trong chốn lầu xanh...
Em thấy đó, nhan nhản quanh mình. Là những kẻ sớm đầu tối đánh. Lũ thượng đội, hạ đạp tận tình. Những kẻ hám danh lừa thầy, phản bạn. Kẻ phủi ơn. Như cách chứng tỏ tài năng, thiên bẩm. Như chưa từng dựa dẫm. Cậy nhờ ngườị Ðiểm sáng ta, là cái gai trong mắt kẻ đuị Bất hạnh ta, là niềm hân hoan mở cờ. Sau miệng lưỡi xót hão thương vờ...
Cần chăng em, che giấu những niềm vui muộn màng? Che hạnh phúc ngút ngàn. Giấu niềm vui chất ngất. Mình là hào quang, là bóng tối của lẫn nhaụ Của duyên thơ ý nhạc. Của tình yêu thắm thiết, mặn nồng. Vô thỉ vô chung. Cám ơn em những lời tình si thác đổ. Mãị.. mãị Vộ.. cùng. Gửi về em lòng say mê sông dàị Miên trường. Bất... tận.
hahuyenchi (Vườn Hương Ngõ Trúc)
The Infinitesimal Treasure
From the granite colored observatory deck cascade white pebbles, sprawling along the verandah until the back gate. In the moonlight, the tiny rocks shine like the Milky Way. The twenty eight lantern set acquired many years ago may flicker or rest under a dust layer. What help does it provide? For from you irradiates moonshine distancing the 28 stars in unequaled luminescence. Engulfing me in utter happiness, though late in coming. I, the selected King, in your vibrant self, full of music and incense.
The Magnolia tree in Spring gloriously displays purple blooms that outnumber its leaves. Flowers exude a delicate and lofty fragrance, reminding me of your scent. Thus, I grafted a branch and planted when roots emerged. To dot the Northwest end of the garden with beauty and grace, using minerals and fertilizers. Watering it often, with praise and unending love and care.
However, the moon fades, stars recede. Of the flower trees in the Northwest end, only two dried branches remain. Shame on me, the unruly son of heaven, who bruises the existence of delicate flowers in the imperial court. These are vestiges of the intense nurturing provided during the grafting and later on. An absolute waste of time and efforts! All for you in the end.
Also deceitful is the cluster of "Deeply arousing" Hibiscus. Sparse white blooms among lush foliage, cajoling in Spring or dangling imperturbably in Summer. Stems gorged with vitality that droop languidly under the frost. Flowers enclose a deep longing for the tropical sun, alike me, living in this foreign land. A tough emigrate for more than two decades, who harbors a deep and painful love for the country. By which fate were you attracted to me and my shortcomings?
There are two facets to each individual, a dichotomy of good and bad. Affection and hate. My lovable part is insignificant and hidden inside. Luckily by you has been detected, whereas the ugly part is displayed outwardly. Quite frequently, still shunned away, in deepest love.
I suddenly recall Vi Tieu Bao - the Infinitesimal Treasure by Kim Dung. What a lore of meaning in this wonderful name, to express a microscopically small treasure. An illegal son of seven purported fathers, the character was born under bad stars, raised in brothels, and grew up in illiteracy. Unskilled and full of vices, lazy, dissolute, untruthful, a man of no integrity. Beneath a tough hide, he squandered lies in all directions, attracted to any site for fun and play, and turned away in danger. Passionate for lust and gambling as fireflies burning near the flames. Vi Tieu Bao coveted money and disdained material riches, loving life and daring death.
Infinitely small in this outcast is the chivalrous spirit. Although afraid of dying, he braves death for laudable causes. In the name of love and friendship, at the height of glory. Not concealing his humble and unlearned position, still loving his destitute mother at work in the brothels.
Darling, around us, people love to fight and lose battles. They are obsequious minds that fawn in front of the powerful, and crush the meek under their feet. They brandish titles, bluffing teachers, betraying friends. Ungrateful, they display their valor as inherent. As if never thought of influence, or asked help from others. The ray of light to us strikes their blind eyes as thorns. Our misfortune is their triumph. Behind the facade of vain feelings and false affections.
Do we need to hide the late joys? Conceal the encompassing happiness, obstruct the mountain of bliss? We are each other's halo and shadow. The soul of poetry and essence of music, sharing ardent love together. Thank you for the words of thundering passion, for ever and ever. I send to you my utmost yearning for the long river. Unending in infinity.
English version by Bao Ngoc (A Garden of Delights)
|
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |