Tôi vẽ một vòng tròn, vẽ thêm một ngọn núi. Em là Trăng-Ðầu-Non rót ánh vàng xuống suối...
Ðó là một buổi tối, tôi nhớ em lạ lùng em bắt tôi chờ đợi. Ðêm buồn hiu như rừng!
Vòng tròn là số không, vẽ nên hình hiện hữu. Còn em là vầng trăng. Tình Yêu ơi muôn thuở!
Tôi vẽ bằng bút đỏ. Tôi vẽ bằng bút vàng. Vầng trăng mờ rồi tỏ trên tờ giấy đã nhăn...
Tôi vẽ, đó, Thời Gian! Vẽ Em tròn Nỗi Nhớ! Lát rồi vầng trăng tan, tình yêu em còn đó!
Sao em không là cỏ để tôi ngậm kêu trời?
Sao em là suối nhỏ chảy vòng quanh đời tôi!
TRẦN VẤN LỆ