Bây giờ mà ở Ban Mê Thuột, ta dẫn em luồn mấy lũng sương, mình kiếm lại thời không biết nhớ, mình đi tìm lại thuở mình thương
Mình thương gì nhỉ? Em cười mỉm. Không lẽ nai vàng ngơ ngác Thu? Không lẽ lá vàng rơi xuống suối? Ðá mòn giày trận trái mù u?
Em ơi đất nước nơi này lạ, còn chút sương lòng đủ nhớ nhung. Lát nữa, em tan cùng với khói, ta tàn hơi thở tạ non sông!
Khác chi đâu thuở ta lìa Huế, lỡ để hồn trên những đọt cau, rồi gió trút đi, mưa nhỏ giọt. Quê Hương từ đó chuyện chiêm bao!
Bây giờ ta biết ta hiu quạnh. Tưởng tượng em gần, em đã xa! Cái mỉm cười kia là thoáng nhớ, thân tình vụng dại thuở mười ba
Không bao giờ nữa ta về Huế, cũng hết chào em tiếng núi rừng. Vĩnh biệt Trường Sơn mai ướt tóc, chiều đây con mắt chợt rưng rưng!
Em ơi một nụ hôn lần cuối, mai nở lòng ta đóa hương dương
TRẦN VẤN LỆ