Nov 21, 2024   log in
 
home
thơ
danh sách tác giả
nhạc
truyện ngắn
biên khảo,phê bình
điểm sách
phỏng vấn
quan điểm
sinh hoạt văn học

ban biên tập
tìm kiếm
thư tín
giới thiệu sách báo
 
 
  Thơ mới & thơ tự do
NÓI CHUYỆN TRONG MƠ
TRẦN VẤN LỆ

Anh là một người gian dối! Ghét anh vô kể vô cùng! Nói hôn người ta đầu gối, mà hôn tới tận sống lưng, làm cho người ta bối rối, hôn người ta tới hàm răng

Hôn tới hàm răng ồ hết nói! Cắn anh sợ nát lòng nhau! Ghét anh, một người gian dối, giận anh, không được, vì sao? Ờ thì để anh hôn tới, tới đâu rồi chẳng tới đâu!

Té ra chỉ là giấc mộng! Sợ không dám nói chiêm bao! Mộng mơ, người ta mới sống; chiêm bao chết còn lệ trào! Ở đây, chiều chiều biển động, em buồn nhìn mây bay cao

Em vo tròn hoa bất tử, tưởng mình đã mất mùa Xuân. Biết ơn loài hoa vẫn nở dù đem ấp nó trong chăn. Sao anh không là hoa nhỉ, để em hôn chẳng một lần!

Em cũng thành người gian dối! Bây giờ hay đã lâu nay? Nhớ anh mà đâu bàn tay để em bẻ kêu từng ngón. Nhớ anh mà đâu vầng trán để em chải tóc đùa mây

Người xưa tương tư có lý: uống chung nước dòng sông Tương. Dẫu rằng đời không chung bước, uống chung nước cũng đỡ buồn! Người nay đã hai Thế Kỷ, người đầu kẻ cuối mây sương!

Nói quanh một vòng, quẩn lại. Thì ra tôi nói với tôi! Những lời của em năm ngoái nghe như thiên kỷ muôn đời. Giận tôi, một người gian dối mà đem mơ mộng chia đôi!

Thương em, muốn hoài có tội, mà xa chi thế hỡi trời! Tình có như hoa bất tử, tàn mà muôn thuở còn tươi? Tình sợ như đời xa xứ, kiếp sau lạc chỗ luân hồi

TRẦN VẤN LỆ

Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003