|
|
Thơ mới & thơ tự do |
CƠN MƯA CHIỀU HỜI
|
VIỆT BẰNG - đăng lúc 03:41:24 AM, May 19, 2007
Em không phụ chàng, và càng không quên lời dạy của Phụ vương: Muốn Bắc chiến, Có thể nào dừng bước chân Nam tiến? Noi gương tiền nhân, dù gian khổ không sờn. Ðể đất nước vươn dài đến tận cuối Trường Sơn, và xa hơn nữa. Ðể chàng trên yên ngựa, với ngọn trường thương, xây nghiệp lớn huy hoàng... Hai châu Ô, Lý, như món quà đầu đời Em hiến dâng tổ quốc.
* Từ khi, giã biệt kinh thành. Phương Nam mưa nắng một mình, người ơi!
* Trần Khắc Chung! Em vẫn sống trong cung vàng điện ngọc, bên Chiêm Vương, tủi thân như muốn khóc Giữa mùa Xuân, mà mất tuổi thanh xuân!
* Ơi Thăng Long xa xăm biết mấy! Ơi Kinh thành nhộn nhịp ấy, với những con đường trải gấm kết hoa thêu. Nơi Em có Phụ Vương và có người yêu.
* Người đi, Mây trắng bay về. Trở nghiêng cánh mộng, Nằm nghe đêm dài.
* Tiếng sáo Ðồ Bàn thêm nỉ non, Phi tần, Cung nữ, rượu mời ngon. Nghe trong hoan lạc mà cay đắng. Tình sử, đời sau chép có buồn? Ðá thành khuất lấp cung son, Âm u cổ tháp, Mùa thu trở mình.
* Chiêm Vương mới băng hà, Phận liễu trước phong ba. Ðợi giờ lên giàn hỏa, Chợt tiếng người hối hả. Ðưa Em lên thuyền hoa, Hướng về biên cương tổ quốc, Nơi đất tổ quê cha, Ôi Ðại Việt! giang sơn gấmvóc.
* Vòng tay... người vẹn ước ao. Và Em nhận cả khát khao tình này... Sóng ru Em ngủ mê say, Khoang thuyền, ai phủ thật đầy sương đêm.
* Huyền Trân Công Chúa! Người như một tấm gương, soi vào sẽ thấy cả quê hương, trong đó có hai châu Ô Lý. Tên Người đẹp như những tháp Chàm tuyệt mỹ, dưới trời xanh.
* Người xưa, chuyện cũ qua rồi. Lướt trên trang sử, Cơn mưa chiều Hời.
San Jose, 04/14/2003 VIỆT BẰNG (Hình Ảnh Trôi Ði)
|
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |