Ðể chi cho lửa gần rơm
bây giờ gạo nấu thành cơm mất rồi
đã trót cho nhau một lời
trời long đất lở chẳng rời một khi
lỡ xa nhau nhớ kể gì
chân run? mắt liếc? tay ghì? môi trao?
rơm ơi! lửa vẫn thét gào
cháy thành tro bụi khát khao bên người.
Ngô Tịnh Yên