Lưu luyến bóng chiều, vang tiếng chuông
Sau lưng khép chặt cổng thiên đường
Vừa xa ảo ảnh, vào mưa bão
Chưa bỏ mê đồ, lạc khói suơng
Buồm khuất trong mây giăng góc biển
Thuyền đi mang nắng tắt chân tường
Giang đầu thăm thẳm ngùi trông lại
Văng vẳng bên trời tiếng cố hương.
Người hỡi, còn chăng nỗi chán chường
Khi nhìn khuôn mặt hiện trong gương!
Đá mòn, sông cạn: thời niên thiếu
Tim lụn, dầu hao: chí quật cuờng
Trời thắp nắng tàn, vang tiếng gió
Chiều giăng mây xám, phủ màn sương
Về đâu cánh én say giông bão?
Quên khói hương xưa ấm miếu đường.
HỒ TRƯỜNG AN