Tặng Trần vấn Lệ
Việt Bằng
1
Tôi ngủ say trong đáy mắt,
Trên bờ mi cỏ biếc,
Long lanh giọt sương mai.
Mắt em cười,
Bờ môi cong còn chưa khép,
Mùa Xuân tràn vào khung cửa hẹp.
Em dục tôi,
Lên đỉnh ngọn đồi.
2
Ký ức vỗ cánh,
Khu rừng hoang
rùng mình trước cơn gió lạnh.
Dáng Em nằm mềm mại uốn lưng ong.
Con sông đầy nước chưa đổi dòng,
Để làm nên ốc đảo.
3
Mưa vẫn xâm thực ngọn đồi
có mùi hương thạch thảo.
Vòng ngực cao,
E ấp nụ Hoa đào.
4
Hai cánh cửa,
Mở hé một khung trời Hạnh Phúc,
Khi Em vào đời,
Bỗng hóa thân thành những vành môi...
5
Em khơi dòng hoài niệm,
Từ khu rừng hoang ký ức,
Nơi đam mê làm chủ cõi lòng.
Tôi thấy mình nằm trên bãi cát triền sông,
Mà tóc em là những ngọn sóng,
Vỗ vào thân tôi.
6
Một giọt nước,
Đã xô nghiêng một đời con gái.
Giã từ huyền thoại!
VIỆT BẰNG