Em thức dậy khi đêm anh vào tối
Có mơ gì trong giấc ngủ cô đơn
Có thao thức hình em trong đáy hồn
Và luyến tiếc thuở ban đầu bối rối?
Ðóa phù dung một chiều nào hấp hối
Bởi phồn hoa không là cảnh êm đềm
Cuộc đời anh không là của riêng em
Dù vẫn biết tình chúng mình không thiếu.
Hãy lắng nghe lời thơ ru huyền diệu
Bình minh em mượn nắng ấm sưởi anh
Xin gió lành và mây trắng, mây xanh
Làm võng mát đẩy đưa anh vào mộng.
Thành phố cũ đã không còn tiếng động,
Ngủ đi anh, vầng trán dịu bình yên,
Ngủ đi anh, đời nhẹ bước lãng quên
Mi khép lại tìm về xưa anh nhé!
NGUYỄN THỊ NGỌC DUNG