Hỡi cô tát nước bên đàng
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi?
Ca dao
Trăng vàng tát nước làm chi,
Hay cô san-sẻ Trăng đi cho người?
Còn đây Trăng đẹp của tôi,
Còn đây Trăng đẹp sáng ngời ý thơ
Trăng vàng để tôi làm Thơ,
Trăng mờ riêng để tôi mơ về người.
Tình yêu soi bóng cuộc đời
Trăng treo điểm hẹn với người năm xưa
Ơ kìa Trăng ngọc đẹp chưa?
Xin cô chớ tát cạn bờ nghe cô.
Kẻo không Trăng thẹn trăng mờ
Còn đâu Trăng đẹp đang lờ-lững trôi
Tôi ôm Trăng ngủ giữa trời
Lên cao Ý lạ với lời thơ say.
Trăng ơi! thủ thỉ câu này
Tôi yêu Em qúa, đêm nay động phòng.
Thẹn thùng trốn giữa tầng không,
Giường loan ngà-ngọc bềnh bồng trôi đi.
Thoát trần một chén lưu-ly,
Tôi theo Em vượt Mây về Hư-Vô.
Việt-Bằng