1.
những cánh dơi chập chờn
tôi sống giống như thế
bay mù
rừng thu lá đã nâu.
thanksgiving như bản án
tuyên bố về tôi
khi em còn, tôi là góc khuất
khi em xa, tôi tan biến
làm sao nói được về thứ không sắc màu
ngay cả cầu vồng còn phải khúc xạ
trong góc mắt khúc xạ em
tôi không hiện hữu.
thèm một tiếng gà gáy.
2.
bóng đêm cứ thế
rù quyến tôi, mê muội tôi
rằng đến ánh sáng cũng cần có nàng
(mới trở thành ánh sáng)
anh và thơ chỉ hiện ra trong đêm ‒ nàng bảo thế.
gian dâm với đêm trở thành tội lỗi
em bỏ đi
đêm lại huênh hoang chung tình
ghen với đau khổ tôi
đêm ngủ say bên tôi thức trắng
ngáy đều tiếng côn trùng tự tình.
thèm một bức tranh Van Gogh.
3.
mặt trời giống như cô gái điếm
giao hoan với mọi vây quanh
tôi bị từ chối.
đêm lại mang tôi về
an ủi một vầng trăng
rằng mặt trời là nàng sao bất hạnh
kẻ sống với nàng đều bất hạnh
nhìn kia, sáng sớm họ đã phải ra đi
tâm trạng chán chường công sở
đêm cho anh tự do
tuôn trào ý tưởng
đêm cho anh thiên đường
ái ân và cuồng say.
thèm câu tuyên ngôn của Nietzsche.
4.
ngày sáng là góc khuất
không ai nhìn thấy tôi ban ngày
những con phố đã quên lãng tôi
tôi lang thang như bóng ma
tôi mờ nhạt làm sao trong ánh sáng
ngơ ngác giữa sáng và tối.
đêm vừa tan
muốn ra khỏi địa đàng
tôi cần một Eva.
lê giang trần
(đêm thanksgiving, 27-11-2014)