I.
yêu là tôi thất lạc tôi
xuất tinh thần gởi một đời vào thân
liền ngay giây phút tuyệt trần
thấy trong hạnh ngộ có mầm ly bôi.
cô đơn cô độc mồ côi
con trùng tinh chợt ngừng bơi khóc cười
tình yêu tận tụy dâng người
sao thành hương lửa ngậm ngùi ba sinh?
bỗng nhiên rớm lệ tạ tình
chân lông ngọn tóc của mình ngát hương
từng hơi hít thở yêu đương
ngọt ngào hơi hám vợ chồng lao đao.
II.
tôi và tĩnh vật nhìn nhau
biến thành công án giải sầu vô ngôn.
tình khi nguội lạnh mâm cơm
là duyên phận sắp lệ tuôn đầm đìa
tình buồn ngào nghẹn giữa khuya
tình ơi tình chớ chia lìa đôi ta.
ví dầu tình bậu muốn xa.
Lê Giang Trần