Còn tiếc mãi nụ cười em mười sáu
tuổi phượng hồng tóc ngắn chẳng yêu ai
bước chân đi khua thật nhẹ gót hài
êm dịu quá mà lòng tôi đau nhói
Cứ trách mình tại ngẩn ngơ không nói
để bây giờ hai phía cách chia nhau
cánh thời gian nào có đợi ai đâu
em xa lắm tôi chẳng còn mười tám
Tôi vẫn nhớ nắng ngày xưa ước hẹn
chút ngại ngùng khi chạm khẽ bàn tay
và theo tôi suốt những tháng năm dài
hương tóc ấy còn thơm mùa hạ cũ
Bao nhiêu năm chẳng hoài mong nhau nữa
mùa hạ về bất chợt ở trong tôi
câu thơ buồn đổ xuống tuổi hai mươi
nên tiếc mãi nụ cười em mười sáu ...
Phạm Ngọc
10062004
(Mùa Khát Vọng - nxb Đà Nẵng 2004)