Nàng trở gót trong mùi hương điên loạn
buổi hè huyết dụ sặc hơi son
thiếu nữ có còn trăn trối
nỗi ngây thơ không lối giãi bày
nàng bỏ mặc môi khô
giã biệt những nụ cười tô vẽ
bỏ loài người sớm khuya chật vật
nàng đi tìm ngôn ngữ mười lăm
thuở ấy tự đỉnh chiều áp thấp
mỏm vực mưa ai đó gieo mình
một sắc màu như đinh
trổ vào lênh loang nhớ
nàng trở gót giữa căn phòng nho nhỏ
con búp bê chẳng biết khóc bao giờ
vẫn nằm đó chờ tô vẽ
hóa kiếp về hình bóng chủ nhân
nàng rót nỗi đời phân vân
son môi bỗng thịnh hành
màu lửa.
Lữ Thị Mai