giữa hai ta chỉ còn dòng sông
thao thao chảy bên tháng ngày dài rộng
mưa phùn mặn đắng trên cao
thả xuống chiều nỗi buồn rất trống
làm sao mình tới bên nhau
bóng con đường đã âm thầm ứa lệ
bất chợt môi thề mong manh
bất chợt anh buồn như thế
giữa hai ta chỉ còn lạnh giá
mưa đổ bao lâu cho ướt lối em về
căn phòng nhỏ bốn vách tường rất lạnh
lạnh cả ánh nhìn xa xôi
anh đã đưa em chạm đến chân trời
rồi chúng ta lại bị đẩy sang một chân trời khác
chỉ biết nhìn nhau hoang mang
chỉ biết nhủ lòng câm lặng
kí ức ròng ròng tầm gai
ngàn trái đau chờ tay người đến hái
chân trời nào rồi cũng lại anh thôi
cũng vẫn là em đôi bàn tay bé nhỏ…
LỮ MAI