39 năm
(Kỷ niệm 5 năm hành trình tôi chống buôn người
– bài thơ này cho những bé gái Việt bị bán sang Miên)
Chẳng bao giờ thấy lại giấc mơ xưa
Chúng ta mất đến tận cùng nước mắt
Dù không tin đó vẫn là sự thật
Sự thật kéo dài ba mươi chín năm
39 năm bao người đã yên nằm
Bao người đã ăn mừng trên xương máu
Bao người mẹ vì con bán máu
Máu… máu… ơi! Mừng cho các đại gia
Mừng cho các đại gia sống xa hoa
Những đứa bé thì bị bán vào địa ngục
Chưa kịp lớn lên đã đầy tủi cực
Chưa kịp làm người đã phải đớn đau
39 năm nước tôi đầy những… ngôi sao
Những ngôi sao không cần bầu trời vẫn mọc
Và những phận người không ai đánh đau mà khóc
Vẫn ngày đêm ao ước được làm người.
Ngô Tịnh Yên