Đến một lúc bỗng dưng không còn kiêu hãnh
Rớt ở lưng chừng rớt giữa cuộc chơi
Tôi đi tìm em trong đêm buồn vội
Đêm cười cười cho tự do rơi
Em và nỗi buồn như đêm không trang điểm
Tôi quẩn quanh với nỗi nhớ chai lỳ
Ngày rình rập mỏi mòn mắt nhớ
Âm thầm ghen âm thầm oán hận
Em than chán và em than ngán
Tôi nghe đêm dài lặng lẽ trôi
Em than buồn tôi vội tìm cách cho em vui
Đêm âu yếm và tự do rơi
Làm thế nào để gặp mặt nhau
Ngày vẫn tâm thần như lời hứa hẹn
Tôi băng qua những cánh đồng chiều
Tự biến mình thành món quà gởi em
Nếu có gan thì xin em nhận
Cuộc đời ngắn như những nụ cười
Em nhận tôi như nhận quà
Quà cho không và em đem về nuôi
Thấy đó mất đó
Như lời chia biệt nỗi buồn
Thôi thì chúng mình, tự do rơi…
Em nhé?
Đặng Hiền
(Mar. 14-2014)