Nói anh nghe một chút về vui
Cũng nói anh nghe tại sao em buồn
Anh sẽ nhớ, mặc cho buổi chiều mù mờ sương
Mặc cho alzheimer thấp thoáng
Trong bao năm anh cứ loay hoay hỏi ngã
Anh viết thế nào em cũng hiểu ra
Có một điều em không thấy
Vầng trăng hai nơi giống nhau như bóng với hình
Tháng giêng em mang trăng về lại
Đôi ta riêng tây như hai thành phố lạ
Thường ngày mình rất gần nhau
Có bao giờ em hỏi mùa xuân anh làm gì
Hãy kể anh nghe một chút vui
Về những điều em lo lắng
Khi tháng ngày dần phai như trí nhớ
Hãy cho anh biết vì sao em buồn
Mai mốt ở một nơi nào đó
Buổi chiều trong viện dưỡng lão
Có ánh sáng và mắt già chờ đợi
Mà không biết đợi ai
Lúc đó nếu có em ở cạnh
Lúc đó, em nói anh cũng không nghe được
Hãy nói với anh, trong ký ức của em
Có lần nào anh mang hoa đến thăm…
Đặng Hiền
(Feb 11-2014), Báo Hợp Lưu