Khi giá vẽ chỉ dùng để mắc áo
Như những thỏi màu theo nhau vắng xa
Làm sao vẽ nỗi buồn đêm lạ
Mưa bắc cầu từng giọt long lanh
Mùa đông đến chiếu chăn tê lạnh
Ừ thì em là nỗi nhớ đa tình
Tưởng sẽ quên và lòng yên thanh thản
Không thì không mà vẫn nhớ nhung hoài
Mùa ngoảnh lại thẫn thờ quên nhớ
Những ngày cuối năm từng tiếng thở dài
Tôi ở đó như người không có mặt
Mọi chuyện trên đời đều có thể xảy ra
Lòng hỏi em có còn yêu ngày cũ
Luôn mong em luôn nhớ thương nhiều
Chỉ nghe tiếng thì thầm đêm lặng
Chiều tê tê theo cơn sốt âm thầm
Khi giá vẽ chỉ dùng để mắc áo
Sau lưng đêm là một biển muộn phiền
Sau lưng ngày là bình minh thảng thốt
Còn mình anh sao đánh rớt nỗi buồn
ĐẶNG HIỀN
(Jan-03-2014)