Hun Nằm
Lần đầu em biết hun nằm
Chị ơi em chị nuốt nhằm trần ai
Vịn đò uốn éo thân mai
Hắn cười ngặt nghẽo khiến em phai linh hồn
Nhớ xưa lén cọ miếng hun
Em và con mén đều run quá trời
Chị nờ, con mén sứt môi
Mà răng nước miếng nó ngọt ơi ngọt à
Mạ thương em vốn thiệt thà
Nhiều khi đời mắng rứa là thiệt thân
Ngồi hun mà cũng thất thần
Huống chi hun đứng cái lần hẹn xưa
Cái lần hẹn nớ trời mưa
Khiến cho hai đứa sọc dưa bắt dị òm
Tuổi hồng gót đỏ như son
Hắn đi vào giấc mộng con em nằm
Tháng ngày kết lại thành năm
Em khiêng đời giạt xa xăm bến người
Một hôm ngồi nhẫm tuổi trời
Mới hay mình cũng đầy vơi phận tằm
Nhớ xưa em biết hun nằm
Đến chừ lòng vẫn tiếc thầm chiếc thân
Ngoài kia rưng rức sang xuân
Chị ơi em chị đã gần bảy mươi.
PHAN NI TẤN