(bài thơ làm đã lâu, biết một người nếu tình cờ đọc được ở đây, chắc sẽ có chút ấm lòng trong một ngày đông lạnh lẽo)
1.
tại sao muôn tỉ người lướt qua lướt qua
trên đường đời
anh lại dừng
ở môi em?
bóng tối mờ
làn da keo
sạm
mớ tóc mỏng
thưa, tựa nỗi ưu phiền
rượu cay vữa
xác thân
cúi môi hôn
bãi đất trống phủ mùi hoàng hôn
chiều tàn
như đời anh
chiều tà
như bóng anh
những ngón tay
mân mê
lý trí mãi không ngừng
nằm bất động
vẽ hình em trong đêm
ngón tay cằn đuổi xua cảm xúc
nỗi buồn sao không như mây trong tròng mắt loãng tan?
2.
hỡi anh,
cùng nỗi cuồng điên khát vọng
bóng tối dài mông mênh
em nghe tim anh ngắt nhịp
giọt nước mắt lăn
hai tay run rẩy “em đâu? em đâu?”
đêm toác hoác
vuốt từng cọng tóc úa
rụng
ôm sát, “à..à..ơi…à..ơi…có em đây”
tìm đốm hồng nhạt
nút khẽ khàng
ôm chặt đời nhau
trễ tràng
3.
em lao vào bóng tối
bất trắc
vòm cây cuối hạ
lặng im
nốt nhạc ngân dài...
dứt
em nhớ anh
4.
mùa hè con gái
đứng mút ngón tay
lòng nghe thèm gọi
nhìn giấc mơ
giạt xa dần
5.
dứt lìa một sớm bình minh
em thổi vòng tròn
vào một sớm bình minh
sầu bi
khác
ụ đất, tiếng dế đứt đoạn
âm âm u u
từng nốt nhạc rời gợi nhớ
khoảng trống hiên nhà
tuổi thơ đất đá cỏ khô ngập gió chướng
hai hố mắt trủng ướt từng cơn mơ
nắng hè rờn rợn da
6.
anh,
em đang đua cùng máy bay
đến bên anh
tìm,
quên giờ khắc ngắn ngủi thời con gái
sót lại
trên em là mây
dưới em là mây
nơi em đến có là mây bát ngát?
những đêm nén tiếng trở mình
chùi nước mắt, gõ cửa hỏi thầm định mệnh
7.
mùa hè tàn lá mộng
ngọn gió nồng
ủ thơm háo hức ngực anh
phà trong gió
em hớp
hớp từng ngụm
nắng khét da thịt
liếm sạch giọt
tình