Như mưa mịt mù mùa đông
Em trôi theo những lời ngọt ngào
Buổi chiều ôm cơn mê rời rã
Buổi chiều trống trơn một mình em
Gió khuất sâu con đường hôm qua
Lời tình buồn khôn kham nhẫn nhục
Lời thì thầm theo vết xe lăn
Trong cơn mưa thèm đôi tay ngoan
Theo nhau như bóng
Em giấu tận không gian
Ở cõi tình hư ảo
Anh ghi vội bài thơ cho em
Bài thơ gởi vào vùng ảo
Ở đó khi buồn đọc lại
Không ai mang đến cuối đời
Buổi chiều và cơn mưa thật lạnh
Một buổi chiều rất hiếm niềm vui
Em có nghe lời tỏ tình
Từ trái tim mưa?
Đặng Hiền (Hợp Lưu)