mỗi ngày
em sống qua loa bằng những thứ vụn vãi
dưỡng khí thừa thãi từ cây
nước mắt rỉ rả từ những đám mây ô nhiễm
thiêm thiếp đôi viền ánh sáng
mộng du nhòe nhoẹt thác loạn
ốm nghén một cuộc hẹn không thành
mỗi ngày
em phập phồng trong những điều may rủi
sự bất cẩn của kẻ băng qua đường
phút chậm trễ giữa chớp đèn xanh đỏ
sự nhầm lẫn của một lời nhắn tin
giọng điệu lả lơi quá mức của những bài thơ sắp viết
linh tính mọi điều cũng sẽ tiêu vong
mỗi ngày
em buộc phải tái sinh
như cây
như mây
như nước mắt
ảo tưởng giữa thực thể tự chủ hay chiếm hữu
cầu may
lần này
lần nữa
lần nữa
bằng tình yêu anh thừa sót lại từ một người đàn bà khác
lưu diệu vân