Đến chùa để tìm gì?
Sáng nay, Chủ Nhật 26 tháng 5, tôi đi chùa lễ Phật nhân đại lễ Phật Đản Phật lịch 2557.
Nhớ lại chuyện mười ba năm trước. Không bao lâu sau khi ổn định chỗ ở, ngày nọ nhìn ra đường, một tu sĩ Phật Giáo còn khá trẻ đang đứng ngắm căn nhà đang treo bảng bán. Vợ tôi nhìn tôi “Anh đến đâu là có chùa theo đó.” Lúc đầu tôi tưởng là thầy đi lạc nhưng khi bước ra hỏi mới biết vợ tôi nói đúng.
Thật vậy, vài tháng sau, căn nhà của người láng giềng bên kia đường trở thành ngôi thiền viện. Thiền viện Bồ Đề như tên chùa được khắc vào viên đá trước cổng ra vào. Ngoại trừ những ngày lễ lớn ghé qua thăm và chúc sức khỏe các thầy, tôi ít khi đến chùa và cũng không nhớ hết pháp hiệu các thầy. Một phần vì bận rộn với đời sống và phần khác cũng không cảm thấy cần thiết. “Trong núi không có Phật” như Tổ Trúc Lâm đã dạy thì trong chùa cũng chưa hẳn có Phật. Đến chùa để tìm gì?
Ngày còn nhỏ tôi thường niệm hồng danh Đức Phật và ngủ nhiều năm dưới chân ngài. Những đêm khuya im vắng tôi ngồi dưới hiên chùa ngắm hàng vạn vì sao mọc kín vòm trời. Một cảm giác lạ kỳ, vừa ấm cúng nhưng cũng vừa cô độc, vừa rất thực nhưng cũng vừa hư huyễn thường đến với tôi trong những đêm khuya khoắt như thế. Tôi chọn một vì sao nhỏ, lẻ loi và xa xôi nhất trong dải thiên hà bát ngát để làm bạn với mình, để chia sẻ những buồn vui bắt gặp trong ngày. Tôi tâm sự với ngôi sao những chuyện thầm kín nhất, những chuyện tôi chưa từng nói với ai và, dù tôi muốn, cũng chẳng có ai gần gũi để cùng san sẻ.
Qua Mỹ cũng thế. Tôi niệm Phật và nghĩ đến những lời dạy của ngài ở bất cứ nơi đâu dù khi ngồi nhìn những đám mây bay bên kia cửa sổ phi cơ, những đêm thao thức và ngay cả những chiều kẹt trên xa lộ. Tôi thương đạo Phật vì đạo Phật là đạo của tình thương, bao dung và tha thứ. Nhưng, rất ít khi tôi đến chùa lễ Phật.
Đức Đạt Lai Lạt Ma khuyên, mỗi ngày ta nên dành mười phút để độc thoại với chính mình nhưng ngay cả năm phút nhiều khi tôi cũng không có. Tôi đi xa quá. Xa đến nỗi quên mất cội nguồn, quên đi những buổi cơm chiều vỏn vẹn một tô canh lỏng với vài cộng rau lang, quên đi thầy bổn sư đã ban cho tôi pháp danh Thị Nghĩa rất là con gái mà những ngày còn nhỏ tôi không chịu nhận, quên đi những những tiếng chuông khuya và những lời kinh sớm đã giúp ru cuộc đời đầy sóng gió của tôi vào giấc ngủ, và quên những thầy dạy ngày xưa: "Tinh thần Phật Giáo giống như tấm lòng của mẹ đất, chịu đựng bao sức nặng và lỗi lầm của nhân loại mà không hề than van, oán trách, vẫn đem đến cho đời niềm vui và sức sống” vẫn còn in đậm trong tâm hồn tôi.
Sáng nay tôi đi chùa nhân mùa Phật Đản 2013, và tôi biết, đến chùa không phải để tìm Phật mà tìm lại chính mình.
trần trung đạo