( Cảm hứng với “Lịch sử giày cao gót” trên VietFace TV)
Ở nhà em thích đi đôi dép mỏng,
Thoải mái làm những công việc thường ngày,
Em đâu cần so cao thấp với ai,
Đôi dép ấy và em hồn nhiên qúa.
Nhưng khi hẹn hò với anh ra phố,
Em sẽ diện đôi giày khác đẹp hơn,
Đôi giày cao gót, cao khỏang năm phân,
Đủ để em sánh vai anh đo bước.
Em không chân dài, nhưng em không thấp,
Nên chẳng cần giày cao qúa, chông chênh,
Mặc quần tây hay váy phủ tới chân,
Em vẫn bước nhẹ nhàng như gío thoảng
Vừa đủ cao, vừa đủ em làm dáng,
Em nhường anh cao hơn một cái đầu,
Để khi mình thân ái nắm tay nhau,
Còn có chỗ bờ vai cho em tựa.
Đôi giày cao gót qua hàng thế kỷ,
Thời xa xưa của qúy tộc giàu sang,
Thế kỷ hai mươi mới đến thứ dân,
Là món thời trang không còn ranh giới.
Đôi giày cao gót bao màu, bao kiểu,
Gót giày, quai giày, vật liệu khác nhau,
Làm đẹp đôi chân dưới ánh đèn màu,
Em tung váy quay cuồng đêm khiêu vũ.
Làm đẹp đôi chân khi đi ngoài phố,
Một ngày nắng hồng giày bước tung tăng,
Một ngày mưa buồn giày bước âm thầm,
Vẫn duyên dáng ân cần và lịch sự.
Em uyển chuyển đi giày cao, gót nhỏ,
Như cô người mẫu trình diễn trên sàn,
Khi có anh, em làm điệu với anh,
Chẳng cần điệu với người dưng, phố lạ..
Đôi chân em bôi lotion khi ngủ,
Bàn chân mềm, giày cao, sẽ không đau,
Nếu mai này mình không hẹn hò nhau,
Giày cao gót em đi buồn biết mấy.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( March- 2013)