Hồn thơ quyện với hồn mình,
nở ra một đóa hoa tình lẳng lơ.
Những gì thấy một đêm mơ,
thấy trăng Đà Lạt, phố xưa em về
Đại Lãn Nguyễn Thượng Dực
Đã đời
Cái vuông sân gạch nằm yên,
mặc hoa in bóng đè lên đã đời
lối rêu đọng dấu chân người
sắc xanh chưa nhạt vì hơi hướm còn.
NGUYỄN HỮU NHẬT