nghiêng tôi
trĩu gánh ngậm ngùi
thương ai
môi rạn tiếng cười hồn nhiên
trăng cuồng níu thủy triều lên
thả dây nhớ
buộc cái tiền duyên tôi
buồn nào cũng đặm hơn vui
tháng ba giọt bỗng ngậm ngùi tiếng ngâu
núi nào đo với biển sâu
lòng tôi mười sáu đọng mầu mắt ai
này em
những giọt ngắn dài
ướp anh
xanh xám hình hài
thủy chung
ơi em
một tiếng trách thầm
buộc chân anh đủ trăm năm
miệt mài
!vân ơi, sao bé khóc hoài
thứ ba 04 tháng 03, 2008