Thơ Trần Trung Đạo
tặng Quan Dương
Anh sinh ra tận dưới gầm cầu
Mùa nước cạn cát bùn đen thấy đáy
Tôi sinh ra bên lũy tre già nắng cháy
Thuở vào đời không tấm tã che thân
Tuổi thơ anh nghèo, tôi chẳng khác chi anh
Anh ngửi mùi rong rêu, tôi nếm mùi lá mục
Số phận của tôi, phải trải qua một thời khổ nhục
Như số phận của anh, con cá đỏ kia không chốn quay đầu
Anh mang súng lên vai, từ giã chân cầu
Tôi cũng ra đi mang theo chồng sách vở
Tuổi tác khác nhau nhưng chung niềm trăn trở
Cùng khóc một quê hương khỏi lửa ngút ngàn
Lâu lắm rồi anh chưa thắp một nén nhang
Mộ mẹ anh chắc cỏ cao theo từng nỗi nhớ
Mộ mẹ tôi chắc đã trôi theo mùa nước lỡ
Mà đứa con trai trễ hẹn biết bao lần
Tôi và anh bây giờ hai kẻ lưu dân
Kiếp du mục trong biển đời tang tóc
Cất tiếng cười để quên mình phải khóc
Để âm thầm che dấu nỗi đau riêng.
TRÂN TRUNG ĐẠO
Jan10 – 13