Những cánh cửa của năm,
như những cánh cửa của ngôn từ,
mở ra trước cõi miền chưa từng biết đến.
Đêm hôm qua em đã nói với anh:
ngày mai
chúng mình sẽ phải vẽ ra những ký hiệu,
phác thảo một phong cảnh, vạch ra một kế hoạch
trên trang đôi
của giấy và ngày.
Ngày mai chúng mình sẽ phát minh,
một lần nữa,
hiện thực của thế giới này...
Anh đã trễ tràng mở mắt.
Trong một giây của một giây
anh thấy mình như người thổ dân aztec,
từ mỏm đá chênh vênh chờ xem
cuộc trở về bất xác của thời gian
xuyên qua những kẽ nứt của những đường chân trời.
Không, năm đã trở về.
Nó làm ngập cả phòng
và gần như chạm cả vào tia mắt của anh.
Thời gian, không cần chúng mình giúp đỡ,
đã xếp đặt,
đúng y như trật tự của ngày hôm qua,
những ngôi nhà trên con đường vắng vẻ,
tuyết trên những ngôi nhà,
sự im lặng trên tuyết.
Em bên cạnh anh,
vẫn còn say ngủ.
Ngày đã phát minh ra em
nhưng em chưa chấp nhận
em được phát minh ra bởi ngày.
Có lẽ em cũng chưa chấp nhận
hiện thể của anh đã được phát minh ra như thế.
Em còn thuộc về một ngày khác.
Em bên cạnh anh
và anh thấy em, như tuyết,
say ngủ giữa những hiện thể.
Thời gian, không cần chúng mình giúp đỡ,
phát minh ra những ngôi nhà, những con đường, cây cối
và những người đàn bà đang ngủ.
Khi em mở mắt ra
chúng mình sẽ bước đi, một lần nữa,
giữa những giờ trong ngày và những phát minh của chúng,
và khi đang lần lữa giữa các hiện thể
chúng mình sẽ làm chứng nhân cho thời gian
và những cuộc sản sinh tiếp hợp của nó.
Chúng mình sẽ mở những cánh cửa của ngày hôm nay,
và bước vào cõi miền chưa từng biết đến.
HOÀNG NGỌC THƯ