Anh cúi xuống
và em ngước lên
mềm mại và quyết liệt
thanh xuân chưa từng bị biến dạng hoặc thay đổi do lỗi thời gian
thanh xuân vẫn sôi nổi rực lửa từ phía ngưỡng cửa cuồng nhiệt đôi mắt anh
chỉ thế thôi mà trái đất bật nóng dần
rần rần
ngất ngất tiềm lực hiến dâng ngày trước tận thế
biển trời ngùn ngụt tách ra những nụ hôn cánh bạc lung linh diễm lệ
dành riêng cho môi anh oai vệ phóng sinh
mình đang cách xa nhau lắm
bình minh và nguyệt tuyết
khoảng trời ngói đỏ nắng gió nha trang
và mùa hạ nơi góc đường newbury thiếu phấn thơm hoa vàng
trái đất trăn trở cựa mình gấp tư
chúng ta chồng đầy ấp trong nhau vòng tay ngồn ngộn bất chấp
ôm ghì em đi trong phạm vi hạn hẹp của thời khắc chớp mắt còn lại
vũ trụ bập bùng
vũ trụ bốc hơi
em chảy thành mây màu tóc anh xán lạn
tận cuối cùng thế giới là nơi ẩn dấu một nỗi đau tự nguyện.
Lưu Diệu Vân