Tôi đến Raleigh chiều nắng nhạt
Xa nhà, phố lạ cũng thành thân
Dẫu đã hơn nửa đời lưu lạc
Cũng ấm lòng theo ngọn gió xuân
Tôi chẳng hẹn hò, anh chẳng đợi
Ðời gian nan vui được mấy lần
Quê hương xa quá về chưa được
Ðành chọn nơi nầy để nghỉ chân
Lòng tôi đã lạnh từ năm ấy
Nên chẳng còn mơ chuyện hão huyền
Gặp nhau vẫn nặng tình mây nước
Chuyện kể chưa tàn đã trắng đêm
Tóc bạc theo mỗi ngày biệt xứ
Bụi cuộc đời trắng dã đôi vai
Tiều phu gánh củi về ngang núi
Trăng chiếu lưng đèo một bóng soi
Thời nhiễu nhương tìm đâu tri kỷ
Dấu trong hồn một nỗi chờ mong
Như anh khép cả tình thơ lại
Lặng lẽ đi tìm một chữ không
Tôi sống một đời như ẩn dật
Áo phù vân gói mộng công hầu
Ngửa hai tay trắng tàn canh bạc
Mơ ước chi nhiều cũng bể dâu
Mai này nếu chẳng tìm nhau được
Tôi sẽ ngâm thơ tưởng vọng người
Tự hỏi bên trời sương khói đó
Có còn ai nhắc đến thơ tôi
Thơ tôi đã đọng thành băng tuyết
Nhỏ xuống trần gian những giọt sầu
Tâm sự chẳng cần ai thương tiếc
Nên cười máu chảy suốt đêm thâu
Tôi kẻ lạc loài, đêm quán vắng
Một lời để nhớ đến trăm năm
Mai nầy khi gió mùa xuân thổi
Xin nhớ rằng tôi đã ghé thăm.
Trần Trung Ðạo
Mười lăm năm trước đến Raleigh, North Carolina, thăm hai người bạn. Một đêm đầy kỷ niệm, đọc thơ và hát đến gần sáng. Khi ra đi để lại một bài thơ. Tuần này trở lại Raleigh, phố vẫn xưa mà bạn tôi không còn ở đó. Cả hai đều đã ra đi. Về đâu không ai biết, chợt nhớ đến bài thơ năm trước.
(Hình: Chùa Một Cột ở phía sau chùa Vạn Hạnh, Raleigh, chiều thứ Ba 11/9/2012.)