Mỗi ngày đều đặn bền bỉ
em kỹ lưỡng giũa tròn đánh bóng mười đầu ngón tay
chờ ngày anh đột ngột cần nắm lấy
thèm được ước thấy
tin tưởng lòng vòng thất lạc
ăn dần ăn mòn ước vọng
anh sẽ đến chiêm ngưỡng – nhẹ nhàng và trân trọng
sơn phết lên ngực em lớp màu bóng bẩy
tinh chất tình yêu nhẹ bỗng như gió bay
lộ trần da thịt
trồi ra lõm vào
co nở bóp thắt
nén xuống bật lên
lần thứ hai mươi mấy
uất ức tràn lênh láng
máu huyết phập phồng nhỏ giọt đòi hồi sinh
ngắn dài miên man từ vết nứt nơi rèm mi mắt
đợi chờ dày dạn nỗi đe đọa canh cánh
sự tuyệt giao cuộc chơi vuốt ve nhiệt tình của hơi hướm giả cách
em cương quyết sẽ quên đi anh ngay lúc này
và cả thói quen hay cắn nát móng tay.
Lưu Diệu Vân