giữa vòng ôm bỗng dưng nước mắt trời
mượn thân thương nâng ngọn gió đầy vơi
lâu lắm nhỉ đất mòn khan trí nhớ
tay buông tay thế kỷ mãi ngẩn ngơ
nghe tiếng thở lòng đêm khao khát lại
mạch sương nghiêng sa mạc cát huyền phai
rừng hoá thạch tiếng thầm xuyên vực đá
thác thời gian chỉ còn bóng em qua
lời thăm hỏi một mai hương cỏ dại
thơm chi lan rừng núi ngả thiên thai
màu tạo hoá chan hoà vui sáng rộ
tay bắt tay mừng rỡ cả cõi thơ
người yêu hỡi dù ngàn năm chưa hả
tình với tình nghĩa cũ vẫn đầy hoa
ta thao thức đợi em qua bến lạ
vực nắng xưa quyến luyến giấc mơ xa
LƯU NGUYỄN ĐẠT