Dù sống ở đâu trên thế gian này,
Dù thế hệ nào em vẫn là gái Bắc,
Còn giữ lại từ mẹ cha phong cách,
Từ cội nguồn quê quán của cha ông.
Không thể lầm em với người miền Nam,
Con gái Bắc e dè từng lời nói,
Đong đưa đấy, nhưng vẫn còn khách sáo,
Em nắng về, em cũng biết gió mưa.
Con gái Bắc đỏng đảnh thật khó ưa,
Tính kiêu kiêu dù chắc gì đã đẹp,
Nhưng có lúc cô dịu dàng khép nép,
Như men say, anh nếm sẽ nhớ đời.
Em kiểu cách để giữ kẽ mà thôi,
Lòng đã trao mà tay chưa cho nắm,
Lúc có, lúc không, như trò đuổi bắt,
Khi mệt rồi, em muốn ngã vào anh .
Không thể lầm em với người miền Trung,
Dù cô Huế cũng chẳng vừa, khó tính,
Em lịch sự ngay cả điều không muốn,
Khó trả lời dứt khoát một tiếng “không”.
Xã giao như em chẳng phải dối lòng,
Em thế đấy, như mơ và như thật,
Em đanh đá nhưng chắc gì đanh ác,
Em chua ngoa nhưng chưa chắc điêu ngoa.
Em đãi bôi, một chút Bắc Kỳ mà,
Tuy mắt liếc nhưng lòng em ngay thẳng,
Giả vờ ngây thơ cho anh lận đận,
Mệt mỏi tình đời, mệt mỏi tình em.
Nếu mình mất nhau anh sẽ khó quên,
Cô gái Bắc một thời anh xao xuyến,
Bình an, hạnh phúc, đôi khi vẫn tiếc,
Mùa tình yêu chín đẹp ấy đâu rồi?
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Dec.14-2011)