Cắm thuyền sông lạ một đêm thơ,
Trăng thượng tuần cao sang ngập bờ.
Đâu đó Tầm Dương sầu lắng đợi,
Nghe hồn ly phụ khóc trên tơ.
Có lẽ ngàn xưa là đáy sông,
Đêm đêm giọt lệ gái xa chồng.
Đè theo đôi tiếng tỳ hư ảo
Dâng tới thuyền ai ngủ bến không.
Chén đã vơi mà ngập gió sương,
Men càng ngây ngây ngất ý Tầm Dương,
Gót xen Kỹ nữ đâu bên gối,
Tìm ái ân xưa, dễ lạc đường?
Cánh rượu thu tàn vạn dặm khơi,
Nẻo xanh hư thực đến muôn đời.
Ai đem xáo trộn sầu kim cổ?
Trăng nước Đà Giang, mộng Liêu Trai.
VŨ HOÀNG CHƯƠNG,Thơ SAY