BBT vừa nhận bài Thơ này
từ NT Phạm Hữu Phức/Former Prosecutor.
Cậu nhắc tới Thái Bình, mình lại nhớ về Trình Phố
Một làng quê cặp ven tỉnh lộ
Sông nước lững lờ, đồng ruộng tốt tươi,
Khu đất cát trên cao,
Cây thuốc lào vươn lá……
Thuở bốn sáu (1946) làng Trình chưa khói lửa
Tiếng sáo diều còn vi vút những đêm trăng
Và tiếng trẻ vẫn vui đùa trong xóm vắng.
Quên sao được Trung học Lê Quý Đôn nhỏ bé,
Từ thị-xã Thái Bình trôi dạt tới nơi đây
Mái ngói thâm nâu, tường quét vôi trắng xóa,
Sân cát vàng lấp lánh nắng ban mai,
Hàng phượng vĩ đỏ lung linh mầu lửa cháy,
Giữa trưa hè mây bạc lững lờ trôi…
Nhớ thầy Nam “râu dê” giọng ôn tồn điềm đạm
Còn bè bạn, nhớ “Tí-Yêu”*, và ‘ba anh em nhà họ Đặng**
Phu ở Tả-Phụ, mình NamHuân,
“Du-học” làng Trình chỉ một năm.
(Thời chinh- chiến đâu có gì bền vững?!)
Sau đó mình ở gần nhau,
Và chung lớp suốt bốn năm đất Thái –
Cái thị xã hoang tàn, đầy dấu vết chiến tranh.
Còn nhớ mãi hình ảnh học sinh tỉnh lẻ,
Áo mầu nâu với guốc mộc đế cao su!
Rồi hai mươi mốt năm miền Nam, thành-đạt…
Và bây giờ, đất Mỹ, lúc hoàng hôn,
Ngồi nhớ lại buổi bình minh ngập nắng.
Xin cho tôi trở lại thời trong trắng,
Như lan rừng lóng lánh giọt sương mai…
PHẠM HỮU PHỨC
(Trong Những Người Con Đất Thái)
* Poète Việt Bằng
** Đặng Toàn (late Artillery Col.), Đặng Vũ Mai (Former Prosecutor), Đặng Văn Phu (MD)