Tôi biết Giao năm thứ hai đại học
Giao học Hoá còn tôi Lý. Nhưng chúng tôi chung nhau vài chứng chỉ. Tuy vậy đó không phải là cái cầu làm tôi quen Giao. Quen vì ..tôi là bạn thân của chú Giao. Giao có ông chú bằng tuổi và cũng học Khoa học . Hắn là bạn thân của tôi. Một lần vô tình tôi thấy một “cô bé”, (tôi phải cho cô bé trong ngoặc kép vì thực tế không vậy ! Em Giao của tôi tròn trĩnh, cao lớn , có khuôn mặt hơi lai Pháp ở đôi mắt nâu và sâu, khuôn mặt dài) lại cạnh Thanh –bạn tôi ríu rít “Chú Thanh, Giao thế này Giao thế kia “
Tôi nhìn cô bé và thấy thú vị. Nguời thì to mà giọng nói trẻ con, nhõng nhẽo . Lại cứ xưng tên Giao , Giao ..nghe ngồ ngộ ! Con gái tên Giao nghe ngộ thât. Nếu thêm cái búa vào thì ..rõ là kinh ! Cái đuôi tóc lúc lắc theo giọng nói và cử chỉ nhí nhảnh. Than ôi, tôi có ngờ đâu cuộc đời tôi sau này khốn khổ vì cái đuôi tóc lúc lắc đó và cả cái giọng con gái Bắc nũng nịu ấy.
Tôi hỏi Thanh “ Cháu cậu đấy à “ Thanh “ừ “ Còn cô bé chỉ nhìn tôi .
-Cháu thế nào ?
Thanh cười hóm hỉnh :
-Chẳng biết. Họ hàng xa, bắn súng cà nông không tới !
Sau này quen Giao thân hơn, tôi hỏi về quan hệ bắn súng cà nông không tới ấy. Giao nói lòng vòng một hơi, tôi thấy nhức đầu quá nên quên luôn cho xong việc. Mà có gì quan trọng đâu? Chỉ biết là em Giao – là cháu bạn thân mình-coi như mình có lợi thế .
Tôi giỡn đòi xưng chú , Giao bĩu môi . Mà Giao cũng chẳng coi Thanh tí ký lô nào. Đúng là con gái bắc kỳ. Trông bên ngoài thì tưởng ngoan hiền lắm, bên trong thì eo ơi đanh đá phải biết. Nói nào ngay em Giao của tôi cũng ngoan hiền, chỉ lâu lâu hếch mặt một chút. Thanh biết thân phậân, chẳng dám xưng chú ớiơi Giao, chỉ gọi tên Giao và xưng tôi.
Tôi không nói nhưng Thanh biết tôi đang cảm cô cháu gái hắn . Thanh khá tốt. Hắn tạo điều kiện cho lửa gần rơm khá nhiều. Lạy chúa thế mà rơm không cháy. Ôi cái phận bọt bèo của tôi !
Một lần Thanh hẹn Giao qua nhà. Giao gần nhà ông chú “ cà nông không tới. “ Giao dễ thương đuợc cả nhà Thanh mến. Có lẽ vì cô bé khéo giao tế. Gặp ai cũng niềm nở chào hỏi, vui vẻ . Mấy nguời già thì mê cô bé hết biết . Vì cô bé chịu khó nghe họ nói chuyện và tỏ vẻ nguỡng mộ những quá khứ vàng son của các cụ , thích thú nghe kể về các thú vui điền viên như hoa, cờ , thi , họa ..
Một lần tôi hỏi :
-Sao Giao chinh phục cảm tình ba Thanh hay vậy? ông cụ khen Giao tưng bừng hoa lá. Bí quyết gì đó, chỉ anh đi ?
Giao cười lém lỉnh:
-Ông của Giao, Giao thuơng ông thì ông thương lại. Bị quyệt chi mô (cô bé giả giọng Huệ !)
-Xạo ke cô ơi ! (xạo ke là tôi “ ăn cắp “ của em Giao )
Giao hất mặt :
-Muốn biết thiệt hả ? Làm thơ đi, Giao nói cho biết .
Thơ ? có khó gì? Đi thuổng là có ngay liền tút suỵt ! Tôi lấy tờ pelure hồng (vì Giao thích mầu hồng nhất ) viết ngoáy :
Trời mưa bong bóng đầây sân
Chiếc vỡ để lại chiếc lành tặng Giao
Giao nguẩy mặt :
-Không thèm !
- Tại sao? Thơ rõ ràng mà ?
-Viết ngoáy xấu như ma lem (ma lem là gì? tôi không hiểu đuợc ngôn ngữ của mấy cô Bắc kỳ . Khi Giao gì cơ, sao cơ tôi thấy hay hơn là ..ma lem !)
-Trời sinh chữ xấu làm sao anh sửa đuợc ? Cũng như trời sinh Giao ..
Cô bé nghênh mặt :
-Sinh Giao làm sao ?
-Sinh Giao ..ư ư Giao đứng một mình cũng xinh !
-Dóc tổ !
Hết ma lem lại dóc tổ. Chán mớ đời cho cô em bắc kỳ !
Trở lại chuyện Thanh dàn cảnh. Cũng xin mở ngoặc nữa, ba Giao khó mát trời mây , Thanh cũng ngán. Nói chung ngán hết cả hai ông bà cho dù Thanh là vai vế em. Thanh còn ngán nói chi tôi, cái thằng cà lơ thất thểu lông bông lang bang ? Do đó tôi không dám đến nhà Giao. Tôi năn nỉ và Thanh nói dối ba Thanh kêu Giao qua vì có nụ hồng BB mới nở.
Ba Thanh thích trồng hoa. Nhè em Giao của tôi cũng thích hoa. Lại chơi sang nữa chứ, thích hoa hồng ! Hồng là chúa các loài hoa mà . Hồng BB là hồng mầu cam, giống son môi của cô nàng gợi cảm Brigit Bardot . Nên nghe hoa nở là em Giao của tôi lót tót qua ngay.
Thấy tôi, Giao hơi nhíu mày. Chút xíu thôi đó cũng làm tôi thót tim. Nhờ ơn Phật, có hoa nở thậât. Bằng không cô bắc kỳ dấu chua ngoa kia lại chả ngấm nguýt ra trò . Thanh giả lả :
-Hoa đẹp không Giao ?
-Đẹp . Nhưng ông đâu ?
Thanh lúng túng. Bất ngờ nên cu cậu chưa kịp đối phó !
-Sao chú nói ông kêu Giao qua ? bây giờ ông đâu?
Rồi cô bé mậâp mạp tròn trĩnh như búp bê thản nhiên đi vào nhà trong :
-Ông ơi ! Cháu Giao nè ông !
Mẹ Thanh chạy ra:
-Giao à cháu ? ông đi đánh cờ từ sáng mà ?
Giao quay lại nhìn tôi và Thanh. Ôi hai kẻ tội đồ đành ngậm ngùi cúi nhìn mấy con kiến lang thang trên bờ dậu.
Giao nguýt dài :
-Bắt gặp chú Thanh nhé !
Tuy vậây lát sau Giao quên ngay. Đã bảo em Giao của tôi cực kỳ dễ thương mà. Đôi khi hơi tồ tồ. Cái “ tồ tồ “ chết nguời ! Có ai mê con gái “ tồ tồ “ như tôi không nhỉ ?
Hai
Một thằng ban nguời Nam của tôi hỏi “tồ “ là gì? Tôi vốn dốt văn nên chẳng biết giải thích sao. Vừa may hôm ấy tôi chỉ cho thằng bạn thấy đuợc cái tồ của em Giao.
Chả là thế này. Hôm ấy chủ nhât giờ ông Sơn môn Hoá Lý. Thầy đúng là gian ác, bắt học ngày chủ nhật mà còn liên tiếp 3 giờ . Thanh chở Giao đi . . Giữa giờ hắn bỏ nhỏ “ lát cậu chở Giao về dùm tớ nhé? Tớ mắc hẹn với nguời của tớ rồi “ Tôi suớng rên mé đìu hiu. Em Giao chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Cuối giờ Thanh tỉnh bơ :
-Giao về với Nguyên nhé!
Giao chớp mắt một cái, miệng hơi méo một cái rồi lại gật đầu một cái (! Không biết sao con gái bắc kỳ điệu thế nhỉ . Có nhiêu đó thôi mà đến ba độâng tác. Mà tôi cũng không biết vì sao tôi lẩn thẩn nhìn chăm chú để có thể nhớ chính xác các động tác làm duyên của cô bé . Chắc con tim tôi đang ngất ngây nên khi nguời ta hỉ mũi cũng phải dòm ???)
-Tại sao chứ ? Giao o xịt chú ra !
- Đừng o xịt. Có việc mà. Nguyên đưa Giao về. Bảo đảm không mất một cọng lông !
Giao nguýt dài cả cây số. Kệ. Miễn sao Giao chịu cho tôi đưa về . Tôi biết mà. Cô bé này dễ dụ lắm. Cườùi đấy, khóc đấy, giận đấy, thuơng đấy ..
Quả tình tôi dụ đuợc cô bé ghé nhà thằng bạn tôi với lý do tôi phải lấy tập ôn thi cho ngày mai. Đứng truớc sân nhà Quang, Giao nhìn chăm chú lên giàn hoa leo nhỏ xíu trên tường cao. Khi Quang đi ra, tôi giới thiệu. Quang cười. Tôi hả dạ. Cái cười của hắên cho tôi biết : OK, bé của mày đuợc ớn . A ha, lúc đó tôi và Giao đang là bạn thôi nhưng ai cấm tôi khoe với bạn trai , Giao là nguời của tôi nhỉ. Coi như mình “xí “ truớc đi . Thời buổi chiến tranh, không “xí “ trước , cứ tà tà làm thơ thì mất bồ như chơi .
-Anh Quang, cái hoa kia xinh nhỉ ?
-Ừ
-Mà sao nó leo trên tường đuợc ?
Quang chưa trả lời , tôi xía vô:
-Ngày nào Quang cũng phải leo lên dán đấy !
Giao tròn mắt :
-Thật hả ?
Trời đất ! cả tôi và Quang ..ngớ nguời ra khi nghe “cô bé” năm thứ hai đại học, dân SPCN chính hiệu con nai vàng ngơ ngác “thật hả “.
Rồi cả hai chúng tôi phá ra cười. Giao chớp mắt một tí. Sau đó cô bé đỏ ửng :
-Anh này, trêu nguời ta goài !
Ha ha, thế là tôi chứng minh đuợc hết sức rõ rệt cho Quang biết thế nào là “tồ “.
Sau đó Giao giận. Giao bảo tôi làm Giao quê quá. Tôi cuời ha hả “ Anh không tuởng tượng đuợc Giao học SPCN mà lại ngây thơ tin rằng mỗi ngày phải leo lên dán cây “ Giao sụ mặt “ tại tâm hồn Giao đi vắng chớ bộ “
Đấy tôi yêu cái ngốc nghếch ấy của Giao. Nó ngây thơ ngồ ngộ làm sao. Đàn bà con gái phải ngốc mới dễ thuơng. Ôi sau này tôi cứ đi tìm mẫu con gái ngốc như em Giao mà toàn gặp các bà thông thái hơn cả Einstein !
Ngoài hoa , Giao thích thơ . Giao có tập thơ chép toàn bằng mực tím. Chữ viết của Giao giống y Giao, cách xa cả thuớc và tròn vo . Ai nói con gái gầy, thanh như liễu rủ mới đẹp nhỉ ? Tôi thấy cứ tròn trĩnh, bụ bẫm hai má phính như búp bê giống em Giao là number one !Nhìn thấy là múôn cắên cái cho đã ghét !
Vì thuơng Giao mà tôi cũng biến thành thi sỹ nửa mùa. Tôi phải “siu tầm” thơ Nguyên Sa cho Giao. Tôi phải tìm lá bồ đề cho Giao ép tập . Khi yêu nguời ta biến thành nô lệ ráo trọi.
Ba
Em Giao cuả tôi tuy tồ , tồ nhưng cô bé nhất định không chịu mình tồ cứ gân cổ lên cãi rằng thì là mà “tại lúc đó tâm hồn Giao đi vắng “ – đi vắng gì mà đi vắng hoài nè trời ??- nhưng học giỏi và siêng kinh khủng.
Em Giao mua tập bìa cứng dày 200 trang để ghi bài. Đầu tập bao giờ cũng vẽ hình rồi chú thích mấy câu thơ vớ vẩn gì đó . Tôi không biết vẽ nên em Giao toàn nhờ Đức . Tôi ghen với Đức lắm mà không biết làm sao vì Đức vẽ đẹp còn tôi cầm cọ lên là chỉ múôn quăng cho rồi. Thơ thì tôi đi thuổng chứ vẽ mần răng thuổng ? Nên mỗi lần muợn tập em Giao học bài (vì Giao đi học đầy đủ còn tôi và Thanh chúa cúp cua đi dạy tư hay đi chơi lông bông ) , mở ra nhìn mấy cái hình xinh xinh Đức vẽ cho em Giao , tôi lộn tiết ghê lắm chỉ múôn xé thôi.
Mà tôi xé một lần rồi đó chứ . Đó là khi Đức vẽ hai con gà con cạnh nhau . Tôi nghi ngờ con gà trống là Đức ám chỉ hắn còn con gà mái là em Giao của tôi nên tôi sùng xé toẹt . Xé xong thì đổ mồ hôi hột. Giời ạ, ăn nói làm sao với em Giao đây ? Em không cho muợn tập nữa thì sao ?
Thế là gậy ông đập lưng ông . Tôi đi kiếm Đức năn nỉ hắn vẽ lại vào tờ khác và tôi dán vô rồi giả vờ với em Giao “ cháu anh thấy hình xinh nên xé. Anh phải nhờ Đức vẽ lại cho Giao đấy “
Haha, cô bé tồ của tôi bị lừa ngon ơ. Chắc do Đức vẽ lại nên Giao tuởng cháu tôi xé thật . Nhưng còn tên Đức trời đánh ??? hắn nhìn tôi bằng đôi mắt đầy ý nghĩa ! Tôi phải ngậm bồ hòn làm ngọt chờ ngày trả thù .
Vì tập vở ghi đầy đủ lại bài thực tập làm rất kỹ nên em Giao của tôi đắt hàng ghê lắm. Anh nào cũng muốn thực tập chung với em Giao cả. Có gì đâu? Khỏi phải làm bài thực tập trên giấy nộp. Em Giao làm tất . Làm đẹp và kỹ mê ly. Tôi thì chẳng thực tâp món nào với em Giao cả vì học hơi trái nhau.
Nên trong danh sách kẻ thù của tôi thêm tên Duyên nữa. Hắn thực tập sinh hoá chung với em Giao. Giời ạ, cứ xem bài làm trên giấy vẽ trắng tinh, em Giao dùng bút chì đen chuốt nhọn, viết chữ nắn nót tên các sinh viên trong nhóm mà tôi điên cả nguời . Hai chữ Giao Duyên cạnh nhau khiến tôi cứ xốn xang cả dạ. Đã thế Đức không dám xưng Anh với em Giao còn tên Duyên này cực kỳ hỗn xuợc, hắn cứ tỉnh bơ Anh với Giao có sùng không kia chứ ? mà coi bộ em Giao cũng thích nghe Duyên kể chuyện lắm ! Mỗi lần đi ngang phòng Sinh Hoá giờ em Giao thực tập tôi đều thấy Duyên đang ba hoa cái gì đó và em Giao thì mở to mắt xoe tròn . Có lần tôi mon men hỏi :
-Duyên nè, cậu kể chuyện gì cho Giao nghe vậy ?
Duyên cuời cuời:
-Có gì đâu. Giao thích nhạc Ngô Thuỵ Miên. Tớ kể đi quân truờng Miên ..ở dơ kinh khủng. Ăn cơm xong không rửa cà mên. Cứ ăn xong lớp cơm trên lớp cơm cũ ..ngày hôm qua là không ăn nữa ! Giao cuời nắc nẻ nghe vui tai lắm !
Nghe Duyên kể tôi ức lắm. Sao tôi không quen Ngô Thuỵ Miên để kể chuyện Miên ở dơ (!!!) cho Giao cuời nắc nẻ ?
Tuy vậy Đức và Duyên là hai con chí mén ! Con chí cồ của tôi là ..Thầy Hoà. !!
Ông này dậy thực tập chúng tôi. Còn trẻ , nói năng nhỏ nhẹ dễ thuơng.
Tôi không biết Thầy Hoà quen em Giao do đâu nhưng thấy em Giao có vẻ thân với Thầy Hoà lắm. Ban đầu thấy Giao còn gọi Hoà là Thầy về sau gọi anh tỉnh bơ.
Hôm đó chúng tôi thực tập hữu cơ do Thầy Hoà phụ trách, em Giao lơn tơn đi lên. Tuởng em Giao đi tìm chú (vì tôi hay thực tập chung với Thanh ) nhưng không . Em đi tìm Hoà. Em cũng xuống chỗ chúng tôi thực tập, lấy cục đá nhỏ (hôm đó chúng tôi thực tập bài gì đó mà có đá nhỏ trong sô ) rồi đi lên bàn giảng viên, lén bỏ vô cổ áo Thầy Hoà. Thầy giật mình vì lạnh, quay lại phía sau thì thấy em Giao đang cười toe toét ! “ Chời đấc “ ơi, tôi thấy hai nguời thân mật như vây, ruột gan tôi lộn tùng phèo hết ráo. Tôi làm thực tập sai lung tung khiến Thanh kêu trời !
Nhưng tôi căm thù con chí mén Đức và con chí cồ Hoà là vì hai con chí này đã phỗng xe trên của tôi! Phỗng xe là lấy xe đưa em Giao về đó quý vị !
Lần thứ nhất Thanh cũng passer cô cháu cho tôi (vì sáng sớm Giao qua nhà và Thanh chở Giao ) thì Giao mím môi ( khi mím môi thấy em Giao cũng dữ ớn ! ) giở giọng chanh chua :
-Không cần. Chú đi đâu thì đi .Giao về với Đức !
Tôi nhìn quanh. Giời ạ, Đức đã đậu xe sẵn ở phía kia. Hôm ấy chủ nhật nên sinh viên chạy xe vô truờng đuợc . Thế là Giao về với Đức. Tôi tức ói máu . Thanh nhìn tôi nửa khóc nửa cuời vì hắn cố tình làm vậy để tôi đưa em Giao về mà ?
Lần thứ hai, Thanh cũng vờ vịt :
-Giao về với Nguyên nhé!
Giao mở to mắt :
-Chú lại bận à ? Không sao đâu. Giao cũng định nói chú về một mình đi vì Giao về với Anh Hoà !
Điên nguời chưa ? Anh Hoà . Gớm, gọi Thầy bằng Anh nhỉ ? tôi rình xem em Giao nói đúng không ?
Giời ạ, ngay chóc. Em đi đến truớc phòng Hữu cơ. Hồi đó sinh viên phải gửi xe bên ngoài còn các giảng nghiệm viên thì cứ để trong sân truờng. Thấy Thầy Hoà đã chờ sẵn em Giao ở đó rồi. Tôi lầm bầm “con gái gì vô duyên. Đi nhờ xe của thầy “
Các bạn nghĩ phải không ? Con gái vô duyên quá đi chứ. Đi nhờ xe bạn thôi chứ ai đi nhờ xe Thầy bao giờ ?????? !!!!!!!! Đấy, ngoài cái Tô huyền Tồ , em Giao còn cái Vờ ơ Vô Dờ Uyên Duyên !
Bốn
Khi tôi quen Giao thì nhờ ơn Phật , mẹ Giao cũng bắt đầu buôn bán chung vơi nguời bạn thay vì nội trợ . Vì vậy tôi đến nhà Giao mấy lần và không đụng nguời lớn .Những buổi gặp gỡ của chúng tôi rất vui vẻ . Rất thơ mộng nữa chứ .
Chẳng hạn như Anh đến thăm em một chiều mưa. Mưa dầm dề, mưa tùm lum tá la . Đường không trơn uớt mà ngập lún tơi bời !
Các bạn tuởng tuợng coi . Bên ngoài mưa trắng xoá, sấm chớp đùng đùng. Một lát mưa ngập sân. Tôi và em Giao ngồi xếp thuyền giấy thả thi. Tất nhiên bao giờ thuyền của tôi cũng phăng phăng rẽ sóng băng ngàn. Anh hùng bao giờ cũng mạnh mẽ hơn mỹ nhân mà lỵ. Bởi vì em Tồ đâu biết tôi ăn gian úm ba la thổi thêm bằng miệng !
Nếu các cô gái khác bị thua thì đã hờn chứ, trách chứ, đòi thi lại chứ..Ối bắt mệt. ! Em Giao của tôi hả ?miễn đi. Thua mà vẫn cứ cuời toe toét . Đã vậy mỗi lần thua còn bị tôi đì ..nấu cơm nếp đậu đen nữa !
Trời mưa hơi lạnh mà nhấm cơm nếp đậu đen thì bùi và ngon tuyệt cú mèo. Úi cha ơi, sau này sang xứ Tổ Rồng To (Tonronto) lạnh giá, tôi cũng kêu bà xã nấu cơm nếp đậu đen cho ăn mà trời ạ, nói lén, không phải vợ tôi nấu dở mà vì khi ăn thì lòng tôi tràn trề nhớ em Giao, em Giao tồ, em Giao vô duyên đi nhờ xe thầy của tôi nên tôi ăn xôi đậu mà như ăn đá .
Chúng tôi vừa học bài chung vừa ăn cơm nếp . Khi ăn, em Giao hay lúc lắc hai cái đuôi. Tôi thích con gái cột đuôi lắm. Tôi chẳng thích con gái tóc thề. Nhìn con gái mơ màng, tóc thề xoã ngang vai, nói năng yểu điệu . ..tôi thấy mệt quá. Tôi thích con gái cột hai đuôi như em Giao và lúc nào cũng như nói chuyện bằng mắt. Có lần tôi vừa mới bạo gan sờ thử vào cái đuôi gà , em Giao hét tuớng lên :
- Làm cái gì vậy ?
- Anh sửa lại cái nơ !
Giao nguýt dài :
-Dóc tổ. Anh làm nữa là o..o …xịt anh ra.
Đấy các bạn xem em Giao của tôi ngây thơ ngốc nghếch ghê chưa ? dám em đuợc cha mẹ giáo huấn Nam nữ thụ thụ bất thân lắm nên mới đụng vô cái nơ đã làm như lửa cháy !
Kể như thế thì các bạn biết đừng hòng bao giờ tôi rủ đuợc Giao đi đâu cả . Cái chuyện chở về coi bộ cũng là chuyện dấu cha mẹ của em Giao.
Tôi có thằng bạn thân. Nó coi mục gì đó cho báo Sống của Chu Tử . Tôi giới thiệu em Giao với nó . Nó bảo cứ đưa đến trao đổi. Có thể để cho em Giao phụ trách mục Nhi Đồng vì em Giao của tôi cũng văn nghê văn gừng lắm . Ấy thế mà tôi năn nỉ cách mấy cũng không chịu đi .
Nhưng hai năm sau thì em Giao tự động đến gặp bạn tôi. Số là em làm cho một ban của truờng Khoa Học. Ban tổ chức đại hội chuyên ngành có nhiều bài tham luận của các giáo sư, kỹ sư .. Bế mạc thì thầy muốn tin đuợc đăng nhanh trên báo và cả Thông tấn xã.
Cô bé Tồ của tôi lúc ấy đã truởng thành hơn nhiều. Em Giao đã phom phom đến Thông tấn xã và chẳng biết em làm sao mà TTX cũng đăng tin ngay tức thì cho em . Còn báo Sống ?
Bạn tôi kể :
Hôm ấy toà soạn còn đang bù khú rôm rả tán dóc. Em Giao của cậu xuất hiện. Trời ạ, con bé trắng nõn mà lại chơi áo đen quần trắng có chết nguời không ? Trông con nhỏ mũm mĩm vừa giống búp bê vừa giống lai đầm. Con nhỏ xin gặp tao . Tao chưng hửng nhưng cũng mời ngồi sa lon. Thì con bé mới tự giới thiệu là bạn mày. Yêu cầu báo Sống đăng bài ngay về đại hội gì đó do em viết . Khi tao tiếp , chắc vì con nhỏ cũng xinh lại rực rỡ áo đen như công chúa nên mấy thằng phóng viên trời đánh cứ đứng xa xa nhìn. Ngày hôm sau thằng Phạm Nguyễn mò đến truờng em ngay. Nghe Nguyễn kể, con bé cũng đáo để lắm . Đúng là con gái Bắc kỳ mà. Nguyễn khen “ trên đời tôi chưa thấy ai mặc áo dài đen đẹp như cô “ thì con bé vênh mặt “ thế sao ? nhưng mầu đen lại là mầu tôi ghét nhất đấy “
Tất nhiên với con gái xinh thì bao giờ yêu cầu cũng đuợc chấp thuận dễ dàng. Bạn tôi đã thu xếp cho bài của cô nhỏ đăng ngày hôm sau .
Đó là chuyện sau này. Còn khi tôi đang quen em Giao, duờng như cô nhỏ rất hồn nhiên, không biết mình thế nào cả. Giời ạ, suốt ngày hết thơ thì viết chuyện tình rồi ..viết kinh Phật và chép mấy câu ba lăng nhăng trong cuốn Đắc Nhân tâm của Dale Carnegie . Đại loại như
-hãy đánh một dấu tréo lên dĩ vãng và thét thật to QUÊN !
-hãy khen truớc và chê sau khi muốn góp ý với một nguời
-hãy có đức tự chủ ..
Tôi thấy chán phèo mà cô nhỏ thì khoái. Còn kinh Phật ? Ái dà, cô nhỏ truớc khi đi thi là thắp nhang rồi đọc nhanh như xe lửa chạy
Tu lị tu lị ma ha tu lị tu tu lị
……………………………………………………..
Nam mô đại từ đại bi tầm thinh cứu khổ cứu nạn quan thế âm bồ tát
…………………………………………………….
Om ma ni bát mi hông ..
Còn kèm theo cái bắt quyết nữa chứ . Giời ơi, con gái Khoa Học đấy. Chán chưa ? đọc xong là đốt vàng mã um sùm khói lửa. !
Một lần tôi nói , mê tín dị đoan thì em Giao giận tôi mấy ngày. Giao bảo tôi vô thần. Chúa ơi, vô hồi nào ? tôi có Chúa của tôi chứ bộ ??
Tóm lại mới gặp tôi chỉ thấy cái Tồ. Thêm một thời gian tôi khám phá ra cái vô duyên. Cuối cùng thì là mê tín dị đoan . Quái lạ, cô nhỏ như thế mà sao tôi mê ? đúng là con tim có những lý lẽ riêng của nó !
Năm
Tôi đến nhà Giao chơi được khoảng ba tháng. Sau đó chúng tôi thi. Rồi đi quân trường. Trong đó, tôi nhớ em Giao vô cùng. Nhớ khuôn mặt bầu bĩnh giống búp bê. Nhớ hai đuôi gà nhỏng nhảnh. Nhớ cả những cái làm duyên của con gái Bắc kỳ 9 nút . Nhớ những chiều mưa trắng xoá, hai đứa thả thuyền giấy trôi bồng bềnh. Nhớ những lần đưa Giao về trên con đường Cộng Hoà thênh thang, con đường Thống Nhất bóng mát phủ đầy ..
Sau khi học quân sự xong, tôi theo bạn lên Đà Lạt chơi.
Khi về tôi đến nhà Giao. Xui xẻo sao hôm đó, tôi gặp cả cha mẹ Giao . Tôi không biết vì sao bà cụ không thích tôi dù tôi cũng trắng trẻo đẹp trai ra phết và ngoan ngoãn hết chỗ chê ? Bà lạnh lùng khi tôi chào.
Giao có vẻ ngượng ngập . Cô bé ít nói không còn líu lo như cũ . Buổi gặp gỡ thật tẻ nhạt và tôi về sớm . Tôi đem cho Giao quà Đà lạt mà Giao không thấy vui .
Mấy ngày sau gặp Giao trong truờng, tôi ngạc nhiên thấy Giao rất lạnh nhạt . Giao đối với tôi không như xưa. Tại sao ? Tôi đâu dám hỏi . Vì nói cho đúng , tôi chưa kịp ngỏ lời. Tôi chỉ biết thú vị với những nghịch ngợm , nhí nhảnh của em Giao. Tôi đã tuởng lầm Giao hiểu tình tôi và cũng yêu tôi. Một sự hiểu lầm vô cùng tai hại !
Những ngày sau cũng vậy . Tôi thất tình. Đau khổ . Dằn vặt. Thanh chịu không đuợc . Hắn đi qua hỏi tội cô cháu gái . Hắn hạch :
-Sao Giao đối xử như vậy với Nguyên ?
-Đối xử làm sao ? (lại còn vênh mặt nữa giời ạ )
-Thì như Giao làm đó ?
-Giao làm gì ?
-Giao ..ư ư.. Giao lạnh nhạt với nó !
-Ơ, thì Giao không thích chơi nữa !
-Giao làm như trẻ con. Thích chơi thì chơi không thích thì không chơi ?
-Chứ sao ? Giao chơi với bạn gái cũng vậy chớ bộ (lại còn cái giọng Chớ bộ ! thấy mà ghét ) . Có khi ban đầu thấy vui thì thân, về sau thấy ghét thì hết thân !
-Thế bây giờ Nguyên thấy ghét vì sao ?
-Ư .ư … Nguyên làm như Nguyên là bồ Giao không bằng !trong khi Giao chỉ coi Nguyên là bạn thôi chứ bộ ( lại chứ bộ !) Ai Giao cũng vui vẻ như nhau cả. Giao đâu có giành cho Nguyên cảm tình riêng gì đâu ?
-Nhung thái độ của Giao dễ làm người ta hiểu lầm !
-Hiểu lầm ráng chịu . Giao đối với Đức, với Duyên cũng vậy !
_Giao thích Thầy Hoà hả ?
- Tầm bậy nha. Anh Hoà có người yêu rồi nha . Tại người yêu anh Hoà du học chứ bộ. Giao mến anh Hoà thôi .
- Thôi nói thiệt đi , vì sao tự nhiên Giao ghét Nguyên ??
- Hì hì …nói thiệt nha, Giao ..sợ lấy chồng Khoa học lắm. Tương lai sao mờ mịt quá. Một mình Giao mờ đủ rồi. Hai người cùng mờ thì ..mẹ nói cạp đất ăn hả ?? mà mẹ Giao ghét Nguyên vì mẹ bảo thấy tuớng Nguyên nhảy lên cái xe …..trông kỳ quá. Phần khác Nguyên theo đạo Thiên chúa, mẹ không thích. Nên Giao không dám chơi nữa. Sợ mẹ la . Mà Giao đã nói rồi, Giao đâu có yêu Nguyên ? tại Nguyên tưởng lầm chứ bộ. Huhu, sao chú bênh bạn la Giao hoài vậy ??
Thấy Giao khóc, Thanh bỏ về .
Thế là chuyện tình của tôi và em Giao cắt đứt từ đó.
Suốt quãng đời còn lại , tôi không sao tìm được một em Giao thứ hai. Em Giao bụ bẫm giống búp bê. Em Giao tồ như trẻ nhỏ. Em Giao nhí nhảnh . Em Giao nghịch ngợm . Em Giao cứa tim người khác mà cứ ngây thơ “ Giao có làm gì đâu? Giao ngoan nhất nuớc chứ bộ ?” Chứ bộ! Chứ bộ !! Vợ tôi không bao giờ nói Chứ bộ với tôi !
Em ngây thơ tròn xoe mắt biếc
Em dỗi hờn như lá me non
Em chứ bộ môi hồng chúm chím
Em giết đời tôi như đá cuội mòn !
Hoàng Lan Chi