ta đã mượn cỏ cây để tô điểm tình người
và gợi lại men say cho rượu thành ao ước
ta ấp ủ lòng em để đất tràn hồn nước
như mưa bụi sa trời khi môi em mong đợi
ta đã gửi bài thơ hẹn nhạc gần bến lạ
và từng gọi tên em để thời gian sa ngã
vào tình yêu đêm qua vào hoa rơi ngất lả
con đường về xa quá mỏi cánh nối bao la
nay ta còn có em trong niềm mơ huyền thoại
bao kỷ niệm tần ngần từ vùng cao đắm đuối
như hoàng hôn chơi vơi nơi đất người hoang dại
khi lần cuối vào đời để yêu em mãi mãi
Lưu Nguyễn Đạt
NHƯ HOA [2005]