Nắng về cho má em hồng
Cho trong mắt ngọc cho lòng vương tơ
Cho hồn mộng gặp bến mơ
Cho trăng bớt lạnh cho thơ bớt buồn
Cho mây bớt nhỏ lệ tuôn
Tóc bay bớt rối, nằm suông vai tình
Cho môi gọi được tiếng “mình!”
Cho chiếc bóng bớt chông chênh trải dài
Ngày tươi thêm với nắng mai
Năm canh ngắn lại đêm dài chóng qua
Cho đường thiên lý bớt xa
Cho đất bớt lạnh giao thoa cùng trời
Tháng năm mỏi giấc mộng đời
Tựa vai người để goi mời tiếng ru
Lời tình trở giấc thiên thu
Len trong nắng mới mộng du gọi người
Vương Hồng-Ngọc