em mặc áo mưa phùn trời vẫn lạnh
hoa đào phai sương ngọt cũng mong manh
con đường mới kỷ nguyên còn hoang dại
vết chân xưa mang tâm thức hoàng mai
ta nao núng giữa bờ nghiêng đất ngả
thì thầm sao cho vực tối buông tha
niềm hy vọng ngất ngây từ phương lạ
bóng nụ cười lay động cả dòng xa
hãy đứng thẳng đưa tay hoà ánh sáng
vẽ bức tranh thủy mặc hoá hiên ngang
với nước mắt pha cùng lòng máu mủ
hẹn non sông nhớ đón ngọn viễn du
rồi mở rộng kết sinh cùng ước nguyện
con cháu hùng dù trăm ngả triền miên
vẫn sáng tạo mạch son tâm thoáng nở
từ bên trong địa ngục bỗng hồn thơ
LƯU NGUYỄN ĐẠT