em vừa là gương vừa ánh hồng trong sáng
là môi thơm và vị ngọt trên son
là giây phút ngập tràn mùa vĩnh cửu
và hạt mưa thu vén cả trời cao
em là vết thương và dược thảo ân cần
là tiếng khóc mở sâu vào cảm giác
là tình yêu có trước cả chờ mong
và tiếng gọi sau khi tan lịm vắng
em là câu hỏi không sao trả lời ngắn
là mùa đông bừng cháy nắng ngoài khơi
là hạt cát nhớ nguồn cao hơn gió
và nụ hôn mải miết nối chơi vơi
em là mặt chữ và chiều sâu bóng tối
là thời gian xoá bỏ cả thời gian
là luồng gió mang đi những ngày tháng
và hồn cây đắm đuối hoá tâm mây
em tất cả là đời ta trong đó
là hư không và dấu tích hoàn nguyên
LƯU NGUYỄN ĐẠT
HỒN NƯỚC (2002)