tay không ta vớt hương trời
hồn xanh thả gió buông lời vô ngôn
nghĩa sâu tựa bóng trăng non
núi cao lồng ánh thu son nắng cài
lý sao nước đọng sông phai
nhạt màu khí phách bạc vai lụa sầu
thân em tầm gửi bao lâu
thấm sương buốt lặng tới đầu thời gia
phải chăng người vượt quan san
muôn ngàn hướng gợi nguồn tan về nguồn
phải chăng nỗi nhớ khắp phuơng
mãi chưa hé mở đã muôn vạn hình
phải chăng tiếng hát thủy tinh
cát nghe sóng nhập biển linh vị thiền
cõi trần vạn nẻo triền miên
quanh co chưa đủ vô biên đại thừa
LƯU NGUYỄN ĐẠT
[Vùng Cao Nước Ẩn, 1999]