Chiều hôm trước nghe tiếng cồng gọi gió
Em hãi hùng, buôn bản sắp thiên tai
Trưa ngày sau, ngó lên trời bỡ ngỡ
Hoa trắng nào lại kết giữa tầng mây
Ngay tức khắc con rồng đen phun lửa
Cả không gian rung chuyển, núi oằn đau
Bão ngông cuồng đã kề ngang cánh cửa
Nghe bên tai tiếng hú vọng rừng sâu
Nhìn bóng tối thõng tay mầu mực ướt
Dẫy một hồi, đêm chết trước bình minh
Tiếng cồng xa, đang trỗi buồn lướt thướt
Cơn giông vừa tắt biến, đất hồi sinh
Fan si Pan thủa ấu thơ ma quái
Dấu thân vào chăn gối, đợi mặt trời
Dốc mòn xưa vẫn mịt mùng sương khói
Chỉ toàn người xa lạ tới rong chơi…
Hawthorne 11 – 12 – 2010
CAO MỴ NHÂN