Vào Đông ơn trời độ lượng
Rải hết hoa tiên xuống trần
Hoa bay vờn như bướm lượn
Lao xao trong tiếng vỡ câm
Bao giờ buồn như hoa tuyết
Vô tư thanh thản nhẹ rơi
Những đóa vô ưu trắng mượt
Đời là một thoáng rong chơi
Ngọn gió Đông về giá buốt
Bàn tay năm ngón thêm gầy
Vói hoài không chạm hạnh phúc
Phù du như hoa tuyết bay
Tuyết rơi đẹp lắm hôm qua
Để lại con đường băng đá
Em đang níu giữ chân mình
Như bước trên tình băng giá
Hàng cây co ro trước ngõ
Cành khô ôm khối giá băng
Có hờn mùa Đông se sắt
Mà lệ thành đá chảy quanh
Đông về mỗi mùa thêm lạnh
Bàn tay nhớ một bàn tay
Vai gầy nhớ hơi thở ấm
Tiếng “Em!” giờ đã xa xăm
Vương Hồng-Ngọc