Ơn em cho nhớ tôi tròn
Nhớ sông biển cạn, nhớ mòn thiên thu
Cái gì thì cũng phù du
Chỉ riêng cái nhớ thiên thu vẫn còn.
ĐỖ NGUYÊN
Đố người biết được lòng son
Có phai như lúc tưởng còn yêu nhau
Hóa ra lòng cũng lạt màu
Những khi chợt thấy niềm đau bởi người
Phù du từ thủa đất trời
Dẫu thương nhớ đến tuyệt vời sót sa
Đố người biết được tình ta
Bao nhiêu vụng dại lại là chứa chan
Trăm năm ủ giấc mơ vàng
Chao ơi thơ viết những hàng khổ tâm
Phải người hay chính từ thân
Chơi vơi chiều chuộng mỗi lần mộng mơ
CAO MỴ NHÂN