Quỳnh Thi
Trong các chủ báo mà tôi biết, có lẽ Quỳnh Thi là người mà tôi giao thiệp theo kiểu “con nhà lành” nhất! Vài chủ báo khác, có khi tôi tranh luận nhưng với QT thì chưa bao giờ.
Khi còn ở Việt Nam , tôi biết đến tờ Việt Nam nhật báo do ai đó giới thiệu. Tôi gửi bài và nói rõ tình trạng của mình. Vì thế tiền nhuận bút, QT gửi cho người anh họ của tôi ở CA và sau đó anh chuyển về Việt Nam cho tôi. Sang Mỹ, QT vẫn đều đặn gửi nhuận bút cho tôi. Từ tôi , hai vị khác mà tôi giới thiệu là GS Phạm Thị Nhung và anh rể tôi viết bài mà tôi đặt tựa dùm cho là “Nói với đầu gối”, cũng đều được QT trân trọng và … điều tôi khoái trá nhất là tiền nhuận bút cho bài của hai vị này đều chui vào túi tôi. Từ 2006, tôi ít viết vì quá bận với công việc “ full-time” ở nơi kia.
Năm 2008, QT mail khi nhận bài tôi “Lan Chi ơi, tụi em không trả được nhuận bút nữa đâu vì kinh tế xuống quá. Em phải báo cho chị biết kẻo chị hiểu lầm là VNNB vẫn chi”. Tôi nói “Không sao. Cứ đăng. Khi nào khá, thì chi lại!”.
Không lên tiếng ồn ào nhưng bà chủ nhiệm xinh đẹp của Việt Nam nhật báo làm tôi vui với ba điều:
Một, khi tôi còn cộng tác với Việt Nam Hải Ngoại, tôi kêu gọi thân hữu mua vé số ủng hộ và QT đã mua ngay.
Hai, khi xảy ra vụ đài Việt Nam Hải Ngoại, QT an ủi “Chị ơi, thôi đừng buồn nhé”.
Ba, khi tôi gửi bài của Duyên Hà viết về những ưu điểm của DVD Asia 55 năm nhìn lại, thì QT “ ...đang rất bận nhưng cuối tuần sẽ mua vài đĩa chị ạ”.
Còn bốn thì là có lợi cho QT vì ...khi “cô em Quỳnh Thi” của tôi “diet” từ 130 lbs xuống còn 110 lbs với bài viết rất rõ ràng, khoa học nên bà chị Lan Chi …mua hai hộp sữa protein và còn hứa hẹn “Nếu chị xuống ký mà vẫn khoẻ mạnh, chị sẽ quảng cáo cho Quỳnh Thi!”
QT là cô chủ nhiệm báo duy nhất mà tôi có lòng cảm mến dịu dàng và có lẽ sẽ như thế mãi. Có lẽ, có lẽ nhé, do tôi lãnh nhuận bút của QT từ khi còn ở VN và vì (cái này không có lẽ nữa), QT là “Người phụ nữ đẹp”. Tôi, như thường lệ, hay ưu đãi những người phụ nữ đẹp!
NguyễnThị NgọcDung
Năm 2004 đến Virginia , ai đó giới thiệu và tôi biết chị. Vậy thôi. Sau đó một lần chị gọi tôi và nói “NĐT là Tổng Thư Ký của Cỏ Thơm, NĐT dự định về Florida và NĐT giới thiệu Hoàng Lan Chi nhưng mình thấy Lan Chi còn mới quá”. Tôi chỉ tủm tỉm cười không nói gì. Có lẽ chị chỉ chú ý giới Hoa Thịnh Đốn và không đọc net nhiều. Tôi đã xuất hiện ở internet khá sớm. Chẳng qua thất nghiệp không có việc, lên net chơi nhưng năm 2000, net chưa phổ biến nên toàn người trẻ. Cuối cùng đệ tử giới thiệu và tôi gia nhập đầu tiên mạng intranet ở Việt Nam có khá đông netter đủ loại và đặc biệt có người già như tôi hay hơn. Từ vn3 này, tôi gia nhập Đặc Trưng rồi Việt Báo rồi Trinh Nữ. Từ vn3, tôi đã nổi tiếng là “Sài Gòn bà bà” vì hay kể chuyện ngày xưa của Sài Gòn.
Ít lâu sau chị gọi xin bài và nói nhạc sĩ Vũ Đức Nghiêm giới thiệu vì anh VDN có cộng tác với Cỏ Thơm. VĐN khen tuỳ bút của HLC “nức nở” mà. Sau khi đắn đo, ngập ngừng tôi cho NTND hay là tôi mới từ Việt Nam qua và báo nào muốn có bài ưu tiên của tôi thì vui lòng chi nhuận bút. NTND rât dễ thương, chị đồng ý.
Từ đó tôi hay trò chuyện với chị vì chị ở Virginia lâu năm. Tôi hỏi chị về người này người kia. Năm 2006 khi có việc làm “full time” thì tôi báo cho NTND hay là Cỏ Thơm không cần trả nhuận bút cho tôi nữa vì tôi đã có lương đủ sống rồi. Và cũng vì lúc đó tôi mới hiểu tình trạng làm báo ở hải ngoại. Báo chí hải ngoại không thể nào có cả “một thị trường đông đảo” như trước 75 ở Sài Gòn. Số người Việt sống rải rác và nhất là cư dân ở VA thì không đông như CA hay TX. Đam mê khiến nhiều người mở báo làm báo và lỗ là chuyện thường tình! Do đó, nếu không phải là nhật báo/tuần báo với nhiều quảng cáo thì các bán nguyệt san hay nguyệt san sẽ khó lòng chi nhuận bút cho cộng tác viên.
NTND là người vợ đầu tiên của nhà văn Văn Quang. Sau lần kết hôn thứ hai, chị di cư sang Mỹ cùng các con riêng từ trước 75. Tôi phải nghiêng mình cảm phục chị. Một thân một mình dám ôm bầy con còn nhỏ ra nước ngoài sống. NTND viết mấy cuốn sách hầu như là tự truyện. Vì tự truyện nên gặp phản ứng của vài ông, nhất là mấy ông văn sĩ bạn của Văn Quang. Họ, đàn ông bênh nhau mà.
Cá nhân tôi thấy truyện NTND viết hay, lời văn giản dị trong sáng và chị dám kể thực nhiều điều trong đời sống của chị với nhà văn Văn Quang.
Tôi chơi với cả hai. Khi tôi khoe NTND đã từng chi nhuận bút ngày tôi mới đến Virginia , nhà văn Văn Quang trả lời tôi “Cô ấy vẫn là người hào phóng”.
“Phượng vẫn nở bên trời Hà Nội” với tôi là một tự truyện hay. NTND đang trông coi Cỏ Thơm, một tam cá nguyệt san ở Virginia theo tôi là đứng đắn.